Không biết từ lúc nào, Lâm Miên Miên đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.
Ngày thường thấy thì hơi phiền.
Nhưng thật sự mất đi, lòng lại thấy trống vắng.
Ta có chút ngạc nhiên chăm vào đôi mắt của Vệ Vô Dạng.
Đó là sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy trước đây.
Ta bị ốm một trận.
Hắn bây giờ nghe lời hơn nhiều.
Có lẽ vì vị tiểu thư kia thích những chàng công tử dịu dàng.
Đầu óc ta nhức nhối.
Thôi, không nghĩ nữa.
Gặp lại cha, ông ta ăn mặc bảnh bao, trông ra dáng tri thức hơn nhiều. So với trong ký ức của ta quả là khác xa vạn dặm. Ông ta cố chỉnh trang lại quần áo, phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên người, mỉm lấy lòng ta.
Ta một cước đá ông ta ngã lăn quay, lột áo ông ta ra: "Nhân lúc ta còn đang tốt tính, mau cút khỏi Vệ phủ! Nếu không ta sẽ kéo ngươi cùng chết!"
"Miên Miên."
Mặt ông ta sưng đỏ một mảng, chỉ bị đánh chứ không hề đánh trả.
Trông thật đáng thương.
Đám người hầu trong phủ xì xào bàn tán, giơ ngón tay cái với Thúy Cúc: "Thúy Cúc tỷ, tỷ thật lợi , ngày trước dám đối đầu với thiếu phu nhân oai phong như , mà vẫn sống đến bây giờ."
Thúy Cúc tức đến mức trợn trắng mắt.
Hơn cả sợ hãi, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Xét cho cùng, trước đây ta ở Vệ phủ chỉ là một nàng ngốc nghếch thẳng thắn, có chút võ nghệ.
Giống như kiểu bánh bao mềm nhân đá .
Chưa từng chủ chuyện với ai.
Vệ Vô Dạng giật mình thon thót.
Sau cơn kinh hãi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.
"Lâm Miên Miên đối với ta thật dịu dàng."
Giọng không lớn, ta không nghe thấy.
Sự ý của ta đều đổ dồn vào cha ta.
"Ngươi bà nội, mẹ ta, giờ lại muốn ai nữa? Ai thèm xem ngươi ở đây giả tạo diễn trò. Bây giờ ta đã biết chữ rồi, tờ giấy bán mình trên bàn ta đã đọc hiểu."
Khuôn mặt vốn sưng đỏ của cha ta trong nháy mắt trắng bệch, như bị người ta hút máu.
Ông ta cúi gằm mặt, mặc lại bộ quần áo cũ rồi rời khỏi Vệ phủ.
Trước khi đi, ông ta nhét cho Vệ Vô Dạng hai lượng bạc.
"Hãy đối xử tốt với Miên Miên."
Đây là những gì Vệ Vô Dạng kể lại cho ta.
Nếu ta biết trước, chắc chắn ta sẽ cướp hết số bạc đó của hắn.
"Lâm Miên Miên, ngươi thật kỳ quặc. Hồi trước ta và cha ta cãi nhau, rõ ràng là ngươi đánh cược với ông ấy để ông ấy mì trường thọ cho ta, xen vào chuyện của chúng ta, tìm cách để hai cha con hòa. Sao đến lượt cha ngươi, ngươi lại đối xử với ông ấy như ?"
"Vệ lão gia là người tốt, cha ta thì không. Ông ta là một con bạc, thua bạc thì bán đồ cưới, quần áo của mẹ ta, bán cả ruộng đất, trâu bò trong nhà. Nếu không phải phủ Vệ trả nhiều tiền, có lẽ bây giờ ngươi đã thấy ta ở chốn lầu xanh rồi."
Bây giờ ta đã biết chữ, biết tờ giấy trên bàn vuông trong nhà là gì rồi.
Đó là khế ước bán mình.
Khế ước bán mình cho lầu xanh.
Cha mẹ ta từng là cặp đôi ân ái khiến người người ngưỡng mộ.
Sau đó, cha ta nghiện cờ bạc, chủ nợ đến tận nhà đòi tiền.
Nếu không phải mẹ ta bán đồ cưới đi, thì đã không có ta ngày hôm nay.
Tài sản tổ tiên bị cha ta bán sạch.
Ông ta mới biết hối cải.
Nhưng đã quá muộn, mẹ ta đã qua đời.
11
"Vệ Vô Dạng, sau này chàng mà còn dám đánh bạc với ai, ta sẽ đánh c.h.ế.t chàng!"
Cảm vừa mới dâng trào của Vệ Vô Dạng bị một câu chặn đứng.
"Đánh đánh đánh! Lâm Miên Miên, ngoài đánh ta ra ngươi còn biết gì nữa! Ngươi cứ đợi đấy, bản công tử sớm muộn gì cũng sẽ hưu ngươi để cưới một tiểu thư dịu dàng."
Bạn thấy sao?