Vệ lão gia nhíu mày, dường như không hiểu sở thích kỳ quặc của Vệ Vô Dạng.
Ta cầm lên một món đồ chơi, chỉ vào chữ "Vệ" đã mờ trên đó.
"Nhìn quen không? Thứ này là do người tặng cho những đứa trẻ mồ côi trong thành. Tuy cả thành đều tướng công là một công tử bột không học vấn không nghề nghiệp, người tài giỏi như , chàng ấy còn chưa từng ức h.i.ế.p dân nữ, ngay cả những món đồ chơi người tặng đi, chàng ấy cũng đều bỏ tiền ra mua lại. Ta thấy người có một đứa con trai như , thật tuyệt vời."
6
"Chẳng ai muốn vừa sinh ra đã chỉ có một người thân duy nhất. Hơn nữa, tướng công bây giờ vẫn còn ngốc nghếch, đợi sau này chàng ấy khôn lớn rồi, e là sẽ không thèm đốt giấy cho một người cha lạnh lùng đâu."
Sắc mặt Vệ lão gia thay đổi liên tục, từ trắng sang đỏ rồi lại chuyển sang xanh, thật là thú vị.
Cuối cùng, không biết câu nào đã chạm đến dây thần kinh của ông.
Ông quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở thật lâu.
Vệ Vô Dạng ngơ ngác, ôm lấy cha mình cùng khóc lớn.
Thật ra đêm hôm đó, Vệ Vô Dạng không nhớ rõ Lâm Miên Miên đã gì.
Hắn chỉ nhớ, cái búng trán rất đau, bát mì trường thọ nóng đến lạ, khiến nước mắt hắn cũng trào ra.
Trăng đêm ấy rất tròn.
Là vầng trăng tròn nhất mà hắn có thể nhớ .
Đêm ấy có chút lạnh.
Nhưng trong lòng hắn lại ấm áp, như có một chiếc lò sưởi nhỏ đang tỏa nhiệt.
Sau khi Vệ lão gia rời đi, Vệ Vô Dạng lại ngẩng cao đầu, trở thành tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất.
7
Đứa trẻ nuông chiều như , ngang ngược không ai bằng.
Mối quan hệ cha con hàn gắn, lão phu nhân vui vẻ, tặng ta một cửa hàng son phấn. Bà tiền kiếm từ cửa hàng đó, không cần báo cáo cho phủ Vệ, có thể coi như là của riêng của ta.
Vệ Vô Dạng nghe xong liền càu nhàu: "Lâm Miên Miên biết tính toán gì chứ! Nếu thua lỗ thì sao?"
"Trong phủ này chẳng lẽ có ai thua lỗ giỏi hơn con sao?" Lão phu nhân trêu chọc.
Mọi người trong phòng ồ lên, Vệ Vô Dạng tức đến phồng má.
Ta lén chọc vào má hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, liền : "Ta không biết tính toán, chàng có thể dạy ta mà!"
"Ta mới không thèm dạy một kẻ ngốc nửa tháng chỉ biết có bảy chữ! Trừ khi ngươi..."
Vệ Vô Dạng hếch cằm lên, vênh váo đắc ý.
Đợi đến khi hắn nghĩ ra cách để nắm thóp ta, ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
"Lâm Miên Miên đâu?"
"Thiếu phu nhân ra ngoài rồi ạ."
Vệ Vô Dạng nghiến răng, cá cược với Lai Phúc.
"Ngươi có tin không, chưa đến một canh giờ, Lâm Miên Miên sẽ quay lại cầu xin ta."
Lai Phúc biết gì đây.
Chỉ đành dỗ dành vị công tử trước mặt, cùng hắn chờ đợi thiếu phu nhân.
Một canh giờ rồi lại một canh giờ trôi qua.
Vệ Vô Dạng trừng mắt đến sưng cả lên, cũng không thấy ta quay về.
Hắn lật tung cả phủ Vệ, cuối cùng cũng tìm thấy ta ở chỗ quản gia.
"Lâm Miên Miên, ngươi đang gì ở đây!"
"Học tính toán!"
Ta lắc lắc chiếc bàn tính trong tay.
Ta đã suy nghĩ kỹ, Vệ Vô Dạng tuy biết chữ, lại là một kẻ gia chi tử chính hiệu.
Thật sự tìm hắn dạy tính toán, học từ hắn, không chừng việc buôn bán của cửa hàng sẽ tiêu tan.
Ta phải tìm người có trí tuệ lớn.
Lão phu nhân có trí tuệ lớn, mắt bà đã bị hỏng từ nhiều năm trước.
Hơn nữa dạy ta, ít nhiều cũng là tốn công sức.
Sau một hồi suy đi tính lại, ta tìm đến quản gia Phúc bá.
Phúc bá là người rất tốt, mập mạp, giống như một vị Di Lặc Phật.
Ngày mới vào phủ, chính ông ấy đã cho ta biết Vệ Vô Dạng có một căn bếp nhỏ riêng.
Ta đến tìm ông ấy, ông ấy mỉm đồng ý.
Bạn thấy sao?