Tân Nương Xung Hỉ – Chương 8

Tiêu Đình Hòa không gì, ta nghe thấy bên ngoài có hầu cận báo cáo sự việc về lũ chuột với hắn. Hắn liếc ta một cái rồi tự mình đi rửa mặt.

 

Một khắc sau, hắn nằm trên giường, bình thản ta: "Lại đây ngủ!"

 

"À?" Ta kinh ngạc hắn.

 

09

 

"Phu quân nóng vội sao? Ta hơi không kịp chuẩn bị, với lại thân thể ngài vẫn chưa khỏe."

 

"Tống Thanh Ương!" Tiêu Đình Hòa cắt ngang lời ta, hít sâu một hơi: "Bớt nhảm, bảo gì thì đi."

 

"Ồ." Chiều mới cùng Thúy Quyên bàn chuyện phòng the, không ngờ tối đến hắn đã...

 

Ba mươi vạn lượng quả nhiên không dễ cầm.

 

Ta nằm xuống, cố gắng bình ổn cảm của mình, quyết tâm : "Phu quân, đến... đến đi."

 

Nói xong, lại không thấy Tiêu Đình Hòa có hành gì thêm. Ta lén mở mắt hắn.

 

Chỉ thấy gương mặt hắn hiện lên nét vừa tức vừa , lại như bất lực.

 

"Sao... sao thế?" Ta lúng túng cởi khuy áo của hắn. "Ta... ta không rành lắm, chuyện này phải nhờ ngài rồi."

 

"Im miệng," mặt hắn hơi ửng đỏ, đẩy tay ta ra, "ta sẽ không chạm vào ."

 

"Phù!" Ta như vừa thoát chết, thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn chút bất an. Dù sao lời của đnam nhân trong chuyện giường chiếu vốn chẳng mấy đáng tin.

 

Ta lén lút dịch người ra xa một chút, lại dịch thêm một chút nữa.

 

"Cô còn dịch nữa là rơi khỏi giường đấy." Tiêu Đình Hòa .

 

Không đợi hắn dứt câu, nửa thân dưới của ta đã lăn ra khỏi giường, hắn liền ném cuốn sách xuống và kéo ta lại.

 

"Tống Thanh Ương," Tiêu Đình Hòa chống tay lên, cúi xuống ta.

 

Ta gật đầu lia lịa: "Phu quân, có... có chuyện gì?"

 

Tiêu Đình Hòa hiếm khi , thậm chí tiếng của hắn còn pha chút ý : "Cô mà còn quậy nữa, ta sẽ đánh gãy chân đấy!"

 

Ta không dám đậy.

 

"Vậy đêm nay ngài thật sự không chạm vào ta?" Ta hỏi lại.

 

Hắn không ta: "Cô mà còn thêm một câu nữa, ta không dám chắc đâu."

 

Ta vội vàng xoay người ngủ.

 

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, hắn đã không còn trên giường.

 

Ta vừa định ngồi dậy, thì tỳ nữ và bà tử đã đẩy cửa bước vào, xếp hàng dài mang theo chậu nước và quần áo, chờ đợi.

 

"Nhị phu nhân, nô tỳ đến hầu người rời giường."

 

Ta kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên kể từ khi gả đến đây, ta nhận sự đối đãi thế này.

 

Ta lén hỏi Thúy Quyên xem Dung Nguyệt có đến tìm ta tối qua không, Thúy Quyên gật đầu: "Tướng quân đã chứng, rằng tối qua người luôn ở cùng với ngài ấy."

 

Thì ra cho ta ngủ ở phòng hắn là vì lý do này.

 

Khi ăn sáng, Tiêu Đình Hòa ngồi đối diện với ta. Hắn ăn uống rất từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm, chẳng vội vàng.

 

"Phu quân, mấy tỳ nữ và bà tử này là do ngài sai bảo à?"

 

"Đây là đãi ngộ mà nhị phu nhân đáng hưởng, không cần ta dặn dò."

 

Tiêu Đình Hòa trầm giọng : "Cô thích ăn gì thì bảo họ, việc trong viện từ giờ cũng giao cho ."

 

Nói xong, hắn bảo Vân Hạc bước vào.

 

Vân Hạc mang theo một cái hộp, đưa cho ta: "Nhị phu nhân, đây là tất cả gia tài và chìa khóa của nhị phòng, giao cho ngài quản lý."

 

Ta sững sờ Tiêu Đình Hòa:

 

"Được, phu quân tin tưởng ta, ta sẽ hết sức đền đáp."

 

Bước chân của Tiêu Đình Hòa khựng lại, rồi hắn bước ra ngoài.

 

"Sao lại vay mượn nhiều đồ thế này?" Sau khi kiểm kê tài sản của nhị phòng, ta gọi người quản sự đến.

 

"Nhị phu nhân," người quản sự ngượng, "đại phu nhân rằng... chúng ta đều là người một nhà, nhị gia lại chưa thành thân, vì ..."

 

Ta khẽ, không ngờ đại phu nhân lại tham lam đến thế.

 

Tài sản có giá trị trong kho của Tiêu Đình Hòa đều bị nàng ta vay mượn hết.

 

Giờ đây kho của nhị phòng chẳng khác nào cái vỏ rỗng.

 

"Ngươi liệt kê cho ta danh sách những món đồ mà đại phòng và các nơi khác đã mượn."

 

Người quản sự vội vàng đi việc.

 

Tối đó khi Tiêu Đình Hòa trở về, ta đưa danh sách đã ghi chép cho hắn, hắn hơi ngạc nhiên: "Cô đấy à?"

 

"Ừ, kho của ngài giờ là vỏ rỗng rồi."

 

Tiêu Đình Hòa liếc qua danh sách, rồi trả lại cho ta: "Cô tùy ý xử lý, muốn lấy thì lấy về."

 

Ta ngẩn ra: "Ngài bảo ta lấy, thì ngài phải chống lưng cho ta."

 

Hắn sâu vào ta: "Ừ, ta sẽ chống lưng cho ."

 

"Được!" Ta xắn tay áo lên, "Vậy ta không khách sáo đâu."

 

Tiêu Đình Hòa bật , nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Không đánh nhau."

 

Hắn vẫn chưa hiểu ta, cách trả thù của ta luôn là âm thầm, vì ta không dám đối đầu trực diện.

 

Hôm sau, ta đến tìm đại phu nhân đòi đồ. Ban đầu nàng ta vòng vo, sau đó thì trở mặt, còn ầm ĩ đòi đến gặp Tiêu lão phu nhân để phân xử.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...