Thúy Quyên mừng rỡ: "Vậy từ nay chúng ta đã có nhà rồi nhỉ."
"Đúng , tạm thời chúng ta có nhà rồi."
Khi về đến Tiêu phủ, ta đi đưa đồ ăn vặt cho Tiêu Đình Hòa thì thấy Dung Nguyệt vừa bước ra từ phòng hắn. Nhìn thấy ta, nàng đột nhiên tiến tới và mạnh mẽ tát ta một cái.
"Tống Thanh Ương, ngươi đừng tưởng Nhị ca thích ngươi, huynh ấy chỉ thương ngươi thôi."
"Người đến để xung hỉ là ngươi hay ai khác, huynh ấy đều sẽ giữ lại. Ngươi chẳng có gì đặc biệt cả."
Dung Nguyệt xong liền chạy đi, những tỳ nữ và bà tử xung quanh thấy ta bị tát thì khúc khích.
Ta sờ vào mặt mình nóng rát, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Đình Hòa đang đứng không xa, ta với vẻ mặt vô cảm.
08
Ta đưa món ăn vặt cho hắn: "Phu quân, ta mua đồ ăn vặt cho ngài."
Tiêu Đình Hòa không nhận, chỉ khuôn mặt ta rồi nhíu mày: "Không đau sao?"
Ta đáp: "Không đau đâu!"
Tiêu Đình Hòa mím môi, đột nhiên xoay người trở lại viện, ta theo sau hắn, không biết liệu hắn có muốn nhận đồ ăn vặt không.
Khi ta chưa kịp vào phòng, cửa phòng đã đóng lại trước mặt ta.
Ta đành phải trở về phòng của Thúy Quyên.
"Có đau không?"
"Tất nhiên là đau." Ta chườm đá lên mặt, "Nàng ta còn Tiêu Đình Hòa chỉ thương ta, bất kỳ ai xung hỉ hắn cũng sẽ giữ lại. Làm như chỉ mình nàng thông minh, còn người khác đều ngu ngốc. Theo ta thấy, nàng ta mới là người ngu, tranh giành nam nhân chỉ biết khóc lóc và dậm chân."
Bấy lâu nay mà vẫn chưa khiến Tiêu Đình Hòa lòng, kẻ vô dụng nhất chính là nàng ta.
"Tiểu thư, giá mà người cũng có cha mẹ, có ca ca chống lưng thì tốt rồi, hôm nay đã bẻ tay nàng ta ngay tại chỗ rồi!" Thúy Quyên nghiến răng nghiến lợi .
"Đừng có mơ giữa ban ngày nữa, lần nào bị đánh ngươi cũng như ."
Hồi bốn, năm tuổi ta và trưởng tỷ từng đánh nhau, rõ ràng là lỗi của trưởng tỷ, phụ thân và mẫu thân lại treo ta lên xà nhà suốt một đêm. Đêm đó ta hiểu ra, khi không có khả năng, thì đừng mà tỏ ra gan dạ.
Nhưng mối thù bị bắt nạt này, ta nhất định phải trả!
"Dung Nguyệt mấy ngày nay đều ở chỗ đại phu nhân..." Ta ghé tai Thúy Quyên vài câu.
Thúy Quyên gật đầu: "Cứ giao cho nô tỳ."
"Nơi này khác với nhà của ta, ngươi một mình không , phải có chúng ta cùng ."
Đêm đó, ta và Thúy Quyên bận rộn nửa đêm, đến khi trời gần sáng thì lẻn đến viện của Dung Nguyệt. Bên ngoài phòng nàng có bà tử trông coi, chúng ta rình ở cửa một canh giờ, cuối cùng bà tử cũng thức dậy, cầm đèn lồng lạch bạch đi vệ sinh.
"Lên!" Thúy Quyên xách một cái túi vải, nhanh chóng chạy vào, đẩy cửa phòng, thả hơn chục con chuột từ trong túi vào phòng, rồi đóng cửa lại.
"A! Cứu với!" Nghe tiếng hét của Dung Nguyệt, ta và Thúy Quyên hài lòng chạy về.
Nhưng chúng ta đã sơ suất, quên rằng đây là phủ Quốc công chứ không phải Tống gia. Bọn hầu và bà tử tuần tra nghe thấy tiếng kêu liền xuất hiện.
Ta và Thúy Quyên trốn vào góc tường, không dám cử .
"Tiểu thư, nếu bị bắt, chúng ta có bị đuổi ra ngoài không?"
"Suỵt!" Ta bịt miệng Thúy Quyên lại, đã quá muộn, có người hét lên: "Ai? Ai ở đó?"
Ta ngồi xổm dưới đất, vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Giẫm lên ta, trèo qua tường đi."
Thúy Quyên giẫm lên lưng ta mà trèo lên, vừa ngồi lên tường thì đột nhiên mặt nàng ta méo mó.
"Thấy ma à?" Ta ngoảnh lại, liền thấy cách đó năm, sáu bước, Tiêu Đình Hòa đứng khoanh tay, mặt mày lạnh lùng chằm chằm vào ta.
"Phu... phu quân." Ta vẫy vẫy tay với hắn, lên không mà xuống cũng chẳng xong.
Tiếng bước chân của bọn hầu càng lúc càng gần, Tiêu Đình Hòa bước tới, xách ta lên, nhẹ nhàng đưa ta qua tường, còn Thúy Quyên thì bị người hầu của Tiêu Đình Hòa lôi xuống.
Gió thổi qua tai, ta ngẩng đầu Tiêu Đình Hòa, cằm hắn sắc như dao, khuôn mặt nghiêm nghị và đầy đe dọa.
Ta rụt cổ: "Phu quân, ngài giỏi thật, lợi quá."
"Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt với ta."
Tiêu Đình Hòa đá cửa phòng, thả ta xuống, hắn phủi áo choàng rồi ngồi xuống, chằm chằm vào ta: "Đứng đó mà !"
"Thật ra, cũng không có chuyện gì to tát, ta chỉ bắt vài con chuột cho Dung nương chơi thôi." Ta lí nhí .
Ta len lén Tiêu Đình Hòa, thấy hắn lại đang xoa xoa chân mày, một lát sau mới : "Cô đúng là tốt bụng, nửa đêm đem chuột cho nàng ta chơi."
Ta không dám thêm.
"Tống Thanh Ương, nếu còn không thật một lời, ta sẽ dùng quân pháp xử lý ."
"Ta ! Là vì ban ngày nàng ta tát ta, ta không dám đánh lại, nuốt không trôi cơn giận này nên... nên..."
"Tại sao không dám đánh trả ngay lúc đó?" Hắn hỏi.
Ta lập tức lựa chọn thật, vì bây giờ ta ăn cơm nhà hắn:
"Vì nàng ta là Dung Nguyệt, còn ta chỉ là Tống Thanh Ương."
Bạn thấy sao?