04
Ta đáp lễ Chu Dự.
Mỉm : "Ta sống rất tốt, không cần huynh phải lo lắng."
Chu Dự tỏ vẻ áy náy và đau khổ: "Sao có thể... tốt ? Là, là ta nợ muội."
"Huynh nghĩ nhiều rồi. Phu quân ta rất tốt, lại còn đẹp trai và ít ." Ta hắn thật sâu.
Hắn ngẩn người, thở dài: "Muội quả nhiên vẫn hận ta."
Ta phất tay, không muốn nhiều với hắn.
"Thanh Ương, sao muội không mang theo chiếc quạt?" Hắn bước theo ta vài bước, hỏi.
"Chu Dự!" Ta quay lại hắn, "Như huynh mong muốn, ta đã thay trưởng tỷ gả đi rồi, giờ huynh còn những lời này là có ý gì? Muốn cũ không dứt hay muốn ta kẻ ngoại ?"
"Thanh Ương..." Chu Dự sững sờ ta, mặt đỏ lên.
"Vì , sau này gặp ta thì tránh đi, nếu không thể tránh thì hãy gọi ta là Tiêu nhị phu nhân, đừng những lời thừa thãi."
Ta phủi tay áo bỏ đi xa.
Chu Dự vẫn đứng yên tại chỗ.
Việc về nhà mẹ đẻ thường phải ở lại dùng bữa trưa, ta không muốn phải chịu ấm ức vì những lễ nghi vô ích nên sau khi để lại quà lễ, ta liền định rời đi.
Phụ thân trách mắng ta: "Nếu con đi, về lại Tiêu phủ sẽ bị người ta coi thường."
"Phụ thân, trong triều văn võ bá quan nhà nào không có thiên kim, Hoàng thượng lại chỉ đích danh con của người để xung hỉ, cuối cùng là ai mới bị coi thường đây?"
"Con!" Phụ thân giận dữ đứng bật dậy, "Con lớn gan rồi, dám với ta như thế!"
Trước đây tất nhiên ta không dám, vì khi đó ta còn phải ăn cơm nhà hắn, bây giờ không cần nữa, ta đương nhiên dám.
Có những cây cầu, đi qua rồi thì phải !
"Vậy con càng không ở lại, kẻo lại để người nghe thấy những lời còn khó chịu hơn." Ta rời khỏi nhà họ Tống, cùng Thúy Quyên đi dạo ngoài phố, ăn món vịt quay giòn ở Hồng Yến Lâu mà ta đã thèm suốt nhiều năm.
"Tiểu thư, lấy chồng cũng không tệ."
Thúy Quyên vừa ăn vừa đầy mỡ trên miệng.
Ta mỉm : "Không phải lấy chồng tốt, mà là có địa vị tốt."
Khi quay lại Tiêu phủ, Tiêu lão phu nhân đã từ chối cho ta vào để thỉnh an, mọi người trong phủ ta với ánh mắt đầy khinh thường, ta không quan tâm, chỉ là ánh mắt thôi mà.
Trong phòng, Tiêu Đình Hòa vẫn đang hôn mê, long sưởi trong phòng đốt quá nóng, ta vén một nửa chăn của hắn ra: "Tiêu tướng quân, hôm nay ta đã tự mình về nhà mẹ đẻ."
"Tiêu lão phu nhân trọng sĩ diện, gửi cho nhà mẹ ta hai cây nhân sâm trăm năm tuổi, họ không xứng đáng ăn, vì ta đã đem bán lấy tiền."
Ta đặt chiếc mặt dây chuyền bằng pha lê mà ta mua ngẫu nhiên trên phố vào tay hắn.
"Đây là món ta mua bằng tiền đổi , xem như chia cho ngài một phần."
Ta tựa vào bên cạnh hắn, phe phẩy quạt, ngắm khuôn mặt đang say ngủ của hắn.
"Ngài đẹp trai hơn Chu Dự nhiều." Ta vuốt ve đôi mày của hắn.
"Hôm nay Chu Dự còn dám chặn ta lại, ta nghĩ, hắn coi thường ngài, lại dám những lời suồng sã với thê tử của ngài. Vì sau này ngài tỉnh dậy, là nam nhân thì nên dạy dỗ hắn một trận, đánh cho hắn tìm răng trên mặt đất."
"Còn có đích mẫu, trưởng tỷ, và con ch.ó của trưởng tỷ nữa, con ch.ó đó mỗi lần thấy ta đều nhe răng trợn mắt, ngài cũng giúp ta dạy dỗ nó một trận nhé."
Khi ở nhà mẹ đẻ, ta không dám gì họ, giờ đã lấy chồng, tuy có chút tự do muốn trả thù họ thì ta vẫn chưa đủ sức.
"Thôi, ngài cứ nằm im thế này cũng tốt, nếu ngài không muốn ta thê tử của ngài, lại chê ta vướng bận, g.i.ế.c ta thì sao?"
"Nam nhân chẳng ai đáng tin cả. Phụ thân ta thì , Chu Dự cũng thế... ta nghĩ ngài cũng không ngoại lệ, nên ta không đặt kỳ vọng quá lớn vào ngài."
Vừa dứt lời, ta đột nhiên nhận ra chiếc pha lê vẫn nằm trong tay Tiêu Đình Hòa đã vỡ vụn. Ta vội vàng mở tay hắn ra kiểm tra xem hắn có bị thương không.
"Bóp nát à?" Ta quan sát Tiêu Đình Hòa, "Tỉnh rồi sao?"
Ta dọn dẹp hết mảnh vỡ, rồi gọi bà v.ú đi mời đại phu tới. Chẳng bao lâu sau, trong phòng chật ních người.
Trong sự mong đợi của mọi người, đại phu lắc đầu: "Tướng quân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."
Quá trình vấn an và nhận thân không hề ấm áp, Tiêu lão phu nhân khiến ta đứng suốt cả một canh giờ mà trách mắng.
Ngược lại, Tiêu đại phu nhân nửa thật nửa giải vây cho ta: "Đệ muội là đến để xung hỉ, mong đệ đệ tỉnh lại, cũng là hợp hợp lý."
"Hừ! Thật sự cho rằng xung hỉ có tác dụng sao." Tiêu lão phu nhân giận dữ bước ra ngoài, "Hoàng thượng đúng là bệnh quá mới phải thử mọi cách, đưa con nhà nhỏ bé thế này vào chỉ ta phiền lòng."
Khi mọi người trong phòng rời đi, họ đều lướt mắt ta. Đợi bọn họ đi xa, ta vội đóng cửa phòng lại.
"Nói như thể ta muốn gả đi lắm , ai mà không phải chịu lệnh thánh." Ta lầm bầm, "Mẫu thân ngài không dám với Hoàng thượng, lại đổ giận lên ta. Ta còn thấy không ưa bà ấy đấy."
Bạn thấy sao?