Sau khi xoa bóp xong tay, ta vén chăn lên để xoa bóp chân cho hắn. Chân hắn rất dài, dù đã nửa năm không cử đùi vẫn rắn chắc. Tuy nhiên, trên chân hắn có nhiều vết sẹo chằng chịt, trông thật đáng sợ.
"Để trở thành Trấn Quốc Tướng quân một người trên vạn người, chắc chắn cũng không dễ dàng gì."
"Ngài ngủ đi, sau này ta sẽ ngủ trên trường kỷ. Nhưng nếu ngài tỉnh dậy, đừng vì bất ngờ thấy có người trong phòng mà g.i.ế.c ta nhé. Ta vô tội mà."
Ta đi thay đồ để tắm, khi bước ra và lau tóc, ánh mắt ta chợt dừng lại:
"Sao tay hắn lại ở ngoài chăn, chẳng phải vừa rồi ta đã để vào trong rồi sao?"
03
Ta đứng trước giường một lúc lâu, tay hắn không hề đậy thêm lần nữa.
Ta lại đắp chăn kỹ cho hắn.
Đêm đó khá yên tĩnh, giữa đêm ta giật mình tỉnh giấc, liền vội mở cửa gọi bà v.ú vào.
"Chẳng lẽ Tướng quân có chuyện gì sao?" Bà v.ú hỏi.
"Bà vú," ta về phía giường, ngập ngừng hỏi nhỏ, "Tướng quân có cần... đi tiểu không?"
Bà v.ú ta với vẻ ngạc nhiên, có lẽ không nên lời vì câu hỏi của ta: "Người còn sống thì đương nhiên sẽ cần giải quyết nhu cầu chứ."
Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
"Phu nhân, chuyện này ban đầu có thể xấu hổ, nhiều rồi sẽ quen thôi. Hơn nữa, người và Tướng quân là phu thê, có gì mà phải sợ?"
Sau khi bà v.ú rời đi, ta ngồi xuống giường, Tiêu Đình Hòa một lát.
"Chuyện này, dù nhiều ta cũng không thể quen đâu. Ngài cố nhịn đến sáng đi, sẽ có gia nhân lo cho ngài."
Vừa dứt lời, bức màn ở đầu giường đột nhiên rủ xuống, phủ kín giường, che khuất tầm của ta.
Ta ngẩn ra, cũng không nghĩ nhiều mà quay về ngủ.
Sáng hôm sau, ta đến tiền viện để chào hỏi gia đình nhà họ Tiêu.
Lão phu nhân nhà họ Tiêu trước kia từng là quận chúa, sau khi lấy An Quốc Công đã sinh hai người con trai, trưởng tử là Tiêu Đình Dật, Tiêu Đình Hòa là thứ tử.
An Quốc Công không quan tâm việc đời, mỗi ngày chỉ chăm hoa nuôi gà, thả chim, là một công tử ăn chơi nổi tiếng ở kinh thành.
Quá trình vấn an và nhận thân không hề ấm áp, Tiêu lão phu nhân bắt ta đứng suốt cả một canh giờ mà quở trách.
Ngược lại, con trai của Tiêu Đình Dật, Tiêu Hạo, lại rất đáng , đứa trẻ năm tuổi này học quy củ còn giỏi hơn cả người lớn.
Khi trở về phòng, Tiêu Đình Hòa đã rửa mặt xong, ta ngồi bên cạnh giường hắn nghỉ ngơi.
"Người nhà ngài có chút hung dữ đấy," ta thấp giọng với hắn, "lão phu nhân vô duyên vô cớ mắng ta cả một canh giờ."
"Nếu không phải lúc ở nhà đích mẫu thường ta đứng, thì hôm nay tai ta đã mọc kén rồi. Cũng thật lợi , chuyện không đâu mà mãi không hết."
Ta kéo tay hắn ra mà xoa bóp.
"Ngài không giống mẹ mình lắm, bà ấy không đẹp bằng ngài. Ngươi giống Quốc công gia sao? Nhưng hôm nay ta chưa gặp ông ấy, nghe ông sáng sớm đã ra ngoài dạo chim rồi. Phụ thân ngài thật là nhàn hạ!"
"Đại tẩu của ngài còn ngầm ám chỉ rằng ngài thích biểu muội của nàng, hình như tên là… Dung Nguyệt. Thích thì có ích gì, ngài trọng thương, sao nàng không đến xung hỉ? Hại ta vô tội phải chịu khổ."
"Đợi sau này ngài tỉnh dậy, ngài phải hiểu rõ nàng ta là người bạc , đừng có ầm lên đòi đuổi ta đi rồi cưới nàng vào cửa. Nếu thực sự muốn ta đi cũng , ít nhất ngài phải cho ta..."
Ta lấy bàn tính ra, nghiêm túc tính toán.
"Ít nhất cũng phải cho ta hai mươi vạn lượng bạc phí ly biệt, nếu không ta sẽ không nhường vị, mà chính thất hoại uyên ương của các ngài."
Khi ta đang bấm bàn tính, cảm giác như ngón tay hắn khẽ một chút, ta sững lại.
"Ngài có thể sao?" ta hỏi hắn.
Hắn không phản ứng, ta lại : "Nếu ngài có thể nghe thấy ta , thì cử một chút đáp lại ta."
Hắn vẫn không có phản ứng.
"Chẳng lẽ ta nhầm? Thôi, ngài tỉnh dậy muộn chút cũng , ta vẫn chưa quen với gia đình ngài, nếu ngài tỉnh dậy mà suốt ngày mắng người như mẹ ngài thì ta chẳng phải càng mệt sao?"
"Ai da, người không có quyền lực, đi đến đâu cũng khổ."
Ba ngày sau khi về nhà mẹ đẻ, ta một mình mang theo đồ trở về, Tiêu lão phu nhân cầu kỳ, mọi thứ rất hoành tráng.
Nhìn thấy một xe quà lễ, ta bảo phu xe dừng ở đầu ngõ, kéo vài bao đồ có giá trị đưa cho Thúy Quyên: "Cầm đi bán lấy tiền."
Thúy Quyên một bên vai đeo một bao, bên kia hai bao, chạy lon ton đi.
Lúc đó ta mới về đến nhà mẹ đẻ.
Vừa vào cửa, ta thấy Chu Dự đứng dưới hành lang, vừa thấy ta, hắn liền nhanh chóng bước đến.
"Thanh Ương, mấy ngày nay muội sống có tốt không? Ở Tiêu phủ có ai khó muội không?"
Bạn thấy sao?