Ta đã sai Tiêu Đình Hòa, có những người không như vẻ bề ngoài.
Hắn hắn có thể nghe ta chuyện từ đầu, khi đó hắn nghĩ: Người phụ nữ này là ai, sao mà lắm lời đến .
Sau đó hắn nghe thấy ta không ngừng xấu cha mẹ hắn, lại còn xấu Dung Nguyệt, bảo hắn giúp ta trả thù, hắn lại thấy ta thú vị.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là ta lại ngồi cạnh hắn bấm bàn tính, bảo hắn nếu muốn đuổi ta đi thì phải trả hai mươi vạn lượng bạc.
Hắn ta là con cáo đầy mưu mô, thì thông minh lanh lợi, thực chất lại toan tính, nhát gan và sợ sệt.
Hắn chưa từng gặp ai như ta, nên tò mò không biết ta lớn lên trong môi trường thế nào.
"Vậy là, lúc đầu chàng chỉ vì trách nhiệm thôi à? Dung Nguyệt đúng rồi." Ta ngáp dài, mệt mỏi và buồn ngủ.
"Ban đầu không phải vì trách nhiệm, ta chẳng dại gì đánh đổi hạnh phúc cả đời mình vì cái gọi là trách nhiệm. Nàng đã đề nghị hai mươi vạn lượng và sẵn sàng ra đi, sao ta phải giữ nàng lại?"
"Chẳng lẽ ta không lấy vợ?"
Hắn khiến ta nghẹn lời, câu này quả thực cũng có lý.
Ở kinh thành, nếu hắn muốn lấy ai, có người sẽ tranh nhau đến, người không thích cũng không dám từ chối.
"Nàng chỉ biết dùng lời ngon ngọt lừa gạt ta thôi."
Hắn càng càng tủi thân, ta lại phải dỗ dành hắn một hồi. Sau đó ta kể về cuộc đời đầy bất hạnh của mình:
"Trưởng tỷ dùng kim đ.â.m vào mắt ta, ta không chịu, thế là chúng ta đánh nhau, phụ thân và trưởng mẫu biết đã treo ta lên xà nhà. Trời lạnh lắm, ta tưởng mình không sống nổi..."
“Sau này ta mới hiểu, khi bản thân không có năng lực thì đừng tỏ ra mạnh mẽ.”
“Phu quân, gặp chàng thật là phúc khí của ta. Chàng đừng bắt nạt ta nhé, ta rất đáng thương đấy.”
Hắn lặng người, ôm ta vào lòng mà không gì. Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, hắn đã không còn trong phòng. Còn đang mệt mỏi, Thúy Quyên vội vã chạy vào: “Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi.”
“Chuyện gì thế?” Ta đau nhức cả người, khó khăn hỏi lại.
“Lão gia bị giáng chức, điều đi ngoại nhiệm, nghe rất gấp, trong hai ngày tới là phải lên đường. Chu Công tử cũng , hoàng thượng hắn có tài, điều đi Lĩnh Nam rồi.”
Ta lập tức tỉnh ngủ, lớn: “Thật à?”
“Vâng! Phu nhân bây giờ đang ở tiền viện cầu xin Tiêu lão phu nhân giúp đỡ, còn muốn gặp tiểu thư, bị lão phu nhân đuổi đi rồi.”
Ta ngồi bật dậy, hét lên một tiếng sung sướng, rồi hỏi: “Còn con ch.ó đâu?”
“Phải rồi, còn con ch.ó nữa, nó đang ở ngoài viện.”
Cô vừa dứt lời, ta đã nghe thấy tiếng chó sủa ngoài sân.
Ta khoác áo chạy ra ngoài, quả nhiên thấy con ch.ó của Tống Thanh Hà đang nằm trong viện.
“Hừ!” Ta chỉ vào nó, “Không ngờ nhỉ, cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta.”
“Mập thế này, đủ nấu hai nồi rồi.”
Con chó mở to mắt, rên rỉ một tiếng rồi chạy đến, cọ cọ vào chân ta, ngẩng đầu lên ta với vẻ mặt đáng thương.
“Năn nỉ ta cũng vô ích, nhớ lúc trước ngươi cậy thế chủ nhân mà bắt nạt ta chứ gì.”
“Gâu...”
Ta vui mừng đến mức mệt mỏi tối qua tan biến hết. Đúng lúc Tiêu Đình Hòa từ ngoài bước vào, ta vội thu lại nụ , đá con ch.ó ra rồi ôm lấy tay hắn: “Phu quân, chàng giúp ta trả thù rồi sao? Chàng thật là tuyệt vời, ta sẽ báo đáp chàng cả đời này.”
Tiêu Đình Hòa ta rồi lại con ch.ó đang bám lấy chân ta, hắn bật :
“Con chó này, trông quen quen.”
Tiêu Đình Hòa bước vào phòng, ta ngớ người, Thuý Quyên nhắc nhở: “Tiểu thư, hình như tướng quân người giống con ch.ó ấy đấy.”
“Ngươi thông minh quá nhỉ?” Ta liếc một cái, đá văng con ch.ó ra nó da mặt dày, lại bò đến cọ cọ vào chân ta.
Ta chằm chằm nó một hồi, rồi bĩu môi: “Cho ngươi cái tên mới, từ nay ngươi sẽ gọi là... Cẩu Nhục!”
Con chó rên lên một tiếng.
“Ta rộng lượng tha cho ngươi một mạng chó đấy.” Ta vung tay rồi quay vào phòng: “Phu quân, chàng muốn thay đồ không? Để ta giúp chàng nhé.”
“Không đau lưng nữa à?”
“Đau chứ! Nhưng vì phu quân, đau cũng là niềm vui.”
Tiêu Đình Hòa quay lại giúp ta cởi khuy áo, ta vội giữ lấy cổ áo, ngơ ngác hắn, hắn bật lớn, nhẹ nhàng gõ lên trán ta: “Thay đồ đi vào cung, hoàng thượng muốn gặp nàng.”
“Sao chàng không sớm.” Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta theo Tiêu Đình Hòa vào cung, hoàng thượng ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, còn tự mình phong cho ta danh hiệu mệnh phụ.
Lương phi và Thục phi cũng gửi không ít lễ vật đến phủ.
Hai ngày sau, ta bận rộn đến mức không chạm đất, vì các phu nhân hôm ở Khôn Ninh cung cứ lần lượt ghé thăm. Ngay cả thái độ của lão phu nhân Tiêu đối với ta cũng khác trước, giọng trở nên dịu dàng hơn nhiều:
“Chuyện trước đây ta không tính toán nữa, sau này con với Đình Hòa sống tốt với nhau, chăm sóc nó là rồi.”
Ta chẳng mấy quan tâm đến thái độ của bà ấy, vì ta đâu có ăn cơm của bà.
***
“Phu quân sao hôm nay không đến nha môn?”
Sáng sớm khi ta tỉnh dậy, Tiêu Đình Hòa đang ngồi việc trong phòng.
“Không muốn đi.” Hắn liếc ta, “Không phải nàng muốn đến biệt viện tắm suối nước nóng sao? Hôm nay chúng ta xuất phát.”
Ta ngạc nhiên: “Chàng không bận à?”
“Chuyện thì lúc nào chả có.” Hắn đặt bút xuống, kéo ta dậy rồi giúp ta mặc quần áo.
“Chỉ hai chúng ta thôi à?”
Hắn nhíu mày: “Hai chúng ta không sao, nàng còn muốn dẫn ai?”
“Không, ta không muốn dẫn ai cả.”
Hắn nghe liền vui vẻ.
Lúc này ta mới biết, Tiêu Đình Hòa rất thích dính người, chỉ cần không có việc gì là hắn ở nhà bám theo ta. Ta nấu cơm, hắn ngồi ngay trước cửa. Mà ngồi trước cửa, còn có con ch.ó kia.
Con chó ấy rất gian, lúc ở bên ta thì sủa nho nhỏ, Cúc Trân , chỉ cần ta không có ở đó, nó sủa to lắm.
Giữa năm có người tặng cho Tiêu Đình Hòa hai mỹ nhân phồn thực, hắn đưa họ về phủ vào buổi tối, sáng hôm sau ta đã tiễn người đi.
Hắn lớn: “Ghen à?”
Ta gật đầu: “Phải, từ nay ai tặng mỹ nhân cho phu quân, ta sẽ tặng giai nhân cho phu nhân của họ.”
Hắn ngồi bên bàn, ta hài lòng.
Nam nhân này trông có vẻ nghiêm khắc, ... thật dễ dỗ.
Ta sẽ thật lòng dỗ hắn cả đời này.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?