Tiêu lão phu nhân ngồi im lặng ở một bên, không thêm lời nào. Khi không khí lắng xuống, bà hỏi ta: "Ngươi và Đình Hòa đã bàn bạc trước?"
"Chưa." Ta lạnh nhạt đáp.
"Ngươi điên rồi!" Tiêu lão phu nhân nổi giận.
Ta bà lạnh lùng: "Lão phu nhân hẳn hiểu rõ con trai mình, ngài ấy là người chính trực, ngay cả khi muốn giúp Ninh vương đoạt ngôi, ngài ấy cũng không dùng nữ nhân con tin."
Tiêu lão phu nhân sững lại, im lặng một lúc, rồi khẽ: "Bên ngoài có nhiều thị vệ như , ngươi thế này cũng vô ích."
Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn.
Có người bắt đầu dùng gậy gỗ đập vào cửa sổ.
Mọi người trong phòng hoảng loạn, Lương phi đứng bên cửa sổ lớn, dọa rằng nếu tiếp tục đập , bà sẽ châm lửa đốt.
Bên ngoài có chút ngập ngừng, một lát sau, tiếng đập lại tiếp tục vang lên.
Ta thở dài, nếu hôm nay thật sự c.h.ế.t ở đây, cũng coi như ta xui xẻo.
Đáng tiếc ba mươi vạn lượng kia, ta không còn cơ hội tiêu.
"Rầm!" Cửa sổ bị từ bên ngoài, trong cơn hỗn loạn, ngọn đuốc rơi xuống đất, lửa bùng lên, nhanh chóng bén vào rèm và lan lên xà nhà.
Cả phòng chìm trong tiếng khóc.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, và ngay sau đó, Tiêu Đình Hòa dẫn người xông vào Khôn Ninh cung.
15
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiêu lão phu nhân, Tiêu Đình Hòa dẫn ta ra khỏi Khôn Ninh cung.
Hắn dừng lại trước mặt ta, từ trên xuống dưới ta: "Có bị thương không?"
Ta vuốt lại váy, lắc đầu.
Hắn ta chằm chằm, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt ta.
"Tướng quân, ta..."
"Đừng , không thì ta đánh gãy chân." Hắn .
Ta không dám cử . Hắn vén váy của ta lên một chút, để lộ ra ống quần bị cháy xém và mắt cá chân bị bỏng.
Vừa nãy lửa cháy quá lớn, ta không kịp né tránh nên bị bỏng.
"Đây mà gọi là không bị thương? Không đau sao?"
"Đau!" Ta , đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mũi cay cay, nước mắt không kiềm mà rơi xuống. Thấy xấu hổ, ta vội vàng dùng tay áo lau đi, "Cũng không sao, không đau lắm."
Hắn đứng dậy ta, thở dài một hơi.
"Đi không?" Hắn hỏi.
Ta gật đầu, theo sau hắn, mới đi hai bước thì đau đến mức phải hít vào một hơi, hắn quay lại ta và hỏi: "Có cho ta bế không?"
Ta ngạc nhiên hắn, chưa kịp trả lời thì hắn đã : "Hỏi thừa."
Ngay lập tức, ta bị hắn bế ngang lên.
Nhiều người xung quanh chúng ta, Tiêu Đình Hòa không để ý, cứ thế ôm ta đi thẳng đến thái y viện, không lời nào thừa thãi, đặt ta xuống rồi đi.
Sau khi xử lý vết thương xong, ta định tự về, không ngờ thái y ngăn lại: "Tiêu tướng quân bảo nương chờ ngài ấy cùng về."
Ta đợi đến khi mệt quá ngủ quên, khi tỉnh dậy thì nghe thấy Tiêu Đình Hòa đang hỏi thái y liệu có để lại sẹo không. Sau khi nhận câu trả lời là không, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Tỉnh rồi?" Hắn đỡ ta ngồi dậy, "Chuyện trong cung đã giải quyết xong, nàng muốn về nhà ngay hay đợi thêm?"
Ta hỏi bây giờ là giờ nào, hắn đáp: "Đã qua giờ Tý."
"Vậy về nhà thôi." Ta muốn tự đi, hắn lại bế ta lên, ta không dám chống cự, đành để hắn bế.
Hoàng cung ban đêm rất yên tĩnh, như thể sự hỗn loạn ban ngày chưa từng xảy ra, chỉ còn lại tiếng bước chân không nặng không nhẹ của Tiêu Đình Hòa.
Ta tranh thủ ngắm khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng yếu ớt, hắn vẫn thẳng phía trước, không hề liếc ta.
"Vết thương trên đầu Ninh vương phi là do nàng đánh?" Giọng hắn trầm trầm mang lại cảm giác yên ổn.
"Đánh, đánh không tốt sao?"
"Đánh tốt lắm." Hắn nhẹ nhàng , "Chuyện hôm nay ta không biết trước, hắn đã lên kế hoạch trong thời gian ta hôn mê."
"May là có nàng, nếu không chúng ta đều đã c.h.ế.t rồi."
May mà ta đã đánh cược đúng.
Tiêu Đình Hòa cúi xuống ta: "Mẫu thân ta , nàng cược rằng ta chắc chắn không biết chuyện này, vì cho dù ta giúp Ninh vương, ta cũng không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ như bắt giữ nữ nhân con tin?"
"Tất nhiên." Ta , "Chàng là người cao thượng, chính trực, sao có thể chuyện này."
Hắn nhếch môi .
Thấy sắc mặt hắn dịu lại, ta thở phào nhẹ nhõm, hắn lại bất ngờ nghiêm mặt:
"Nghe Lý phu nhân bảo nàng muốn cùng ta hòa ly?"
Không phải chứ, mới một ngày mà hắn đã nghe nhiều chuyện như ?
"Không, không có mà." Ta không dám hắn, ánh mắt lảng đi nơi khác, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Tướng quân sao lại chất vấn ta, chẳng phải chuyện hòa ly là ý của chàng sao?"
Tiêu Đình Hòa đột ngột dừng lại, cúi đầu ta: "Ta đã muốn hòa ly với nàng à?"
Khóe miệng ta giật giật, lẩm bẩm: "Vậy, chàng không muốn ta nhường chỗ cho Dung Nguyệt à? Hai người cũng đã như rồi..."
Tiêu Đình Hòa lạnh một tiếng: "Ta và nàng ta có gì chứ?"
"Chàng đừng có mà lừa ta, ta đã thấy hết đêm đó rồi."
Bạn thấy sao?