Tân Nương Xung Hỉ – Chương 1

(Văn án)

 

Ta là tân nương cưới về để xung hỉ.

 

Sau khi Trấn Quốc Tướng quân hôn mê nửa năm, ta gả cho hắn.

 

Chăm sóc tướng quân không có gì phiền phức, thậm chí ta còn mong rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại.

 

Thế tướng quân vẫn tỉnh dậy. Hắn ta với vẻ nửa nửa không:

 

"Cô có biết tại sao ta tỉnh lại không?"

 

Ta lắc đầu.

 

"Bị tiếng xấu người khác và tiếng bấm bàn tính ồn mà tỉnh dậy đấy."

 

01

 

Ta đã đồng ý với lời cầu hôn của Chu Dự.

 

Không phải vì ta mềm lòng, mà vì ta không muốn ở lại nhà nữa. Nhìn quanh kinh thành, chỉ có Tiêu phủ là có thể lập tức cho ta một mái nhà.

 

Tiêu Đình Hòa vẫn chưa tỉnh lại sau khi bị trọng thương, gả cho hắn còn tốt hơn là ở nhà chịu đựng những khuôn mặt xấu xí đó.

 

Thúy Quyên ngồi bên cạnh ta, mắng Chu Dự vô lương tâm.

 

Ta : "Người ta chọn trưởng tỷ, không chọn ta là lẽ thường thôi."

 

Chu Dự là biểu ca của trưởng tỷ Tống Thanh Hà, xuất thân gia thế cao quý, tính lại đoan chính, còn ta chỉ là một thứ nữ có số phận hẩm hiu. Ta với hắn trong mắt người ngoài đúng là trời cao đất thấp, khác xa nhau.

 

Ban đầu, giữa ta và hắn vốn sẽ không có giao thiệp, vào lễ Thượng Nguyên năm ngoái, hắn đột nhiên tặng ta một chiếc đèn hoa sen, còn rằng đã để ý đến ta từ lâu, trong lời đầy sự ngưỡng mộ.

 

Hắn tuấn tú thanh cao, lại xuất thân danh giá, dù ta cảm thấy điều đó không thực, vẫn nảy sinh lòng tham vọng. Nếu có thể gả cho hắn, đối với ta, đó chẳng khác nào là bước lên cành cao.

 

Nhưng sau này ta mới biết, lý do Chu Dự tìm đến ta là vì hắn nghe thầy bói rằng sắp gặp đại nạn, cần một có mệnh cứng và cầm tinh con hổ để hóa giải. Và ta đã trở thành sự lựa chọn của hắn.

 

Giờ tai nạn của hắn đã qua, lại thi đỗ bảng vàng, tương lai rộng mở, tất nhiên hắn sẽ không cưới ta.

 

"Nhưng tiểu thư, sao có thể gả cho Tiêu Tướng quân ? Nếu hắn chết, tiểu thư sẽ phải ở góa, mà nếu hắn sống dậy... nghe hắn hung dữ đến mức có thể ăn thịt người."

 

Ta phì , gõ nhẹ vào trán Thúy Quyên:

 

"Hoàng thượng đích thân chỉ định trưởng tỷ đi xung hỉ, ngươi nghĩ ta có thể chọn sao?"

 

Ta sớm đã biết phụ thân sẽ không nỡ để trưởng tỷ đi xung hỉ, cuối cùng nhất định sẽ để ta đi. Chính vì thế, ta mới hy vọng hôm nay Chu Dự đến cầu hôn có thể giúp ta thoát khỏi thế này.

 

Nhưng giờ thì...

 

"Không sao, gả cho ai cũng là gả thôi."

 

02

 

Vì là lễ cưới để xung hỉ nên hôn sự tổ chức rất vội vã, từ lúc định hôn đến lúc thành thân chỉ trong vòng nửa tháng.

 

Ngày xuất giá, Chu Dự từ ngoài rèm đưa cho ta một chiếc quạt.

 

Hắn , sau này nếu gặp khó khăn, hãy cầm chiếc quạt này mà tìm hắn.

 

Nhưng khi rời đi, ta đã để lại chiếc quạt trên bàn. Dù sau này có phải đi xin ăn, ta cũng sẽ không tìm đến hắn.

 

Kiệu vừa lắc lư vài cái đã đến Tiêu phủ. Vì Tiêu Đình Hòa là Trấn Quốc Tướng quân, nên phủ rất náo nhiệt, tai ta chỉ nghe thấy những lời chúc mừng.

 

Ta đưa vào tân phòng, tự tay vén khăn voan và thấy Tiêu Đình Hòa đang nằm trên giường.

 

Gương mặt hắn nhợt nhạt, sức sống phai nhạt, , ta vẫn có thể thấy sự oai vệ và tuấn tú từ đôi mày kiếm như d.a.o khắc của hắn.

 

Nghe hắn bị trúng nhiều mũi tên, khi đưa về m.á.u đã gần cạn, nếu là người bình thường chắc chắn không qua khỏi, Tiêu Đình Hòa vẫn trụ đến hôm nay.

 

"Đẹp trai thế này mà c.h.ế.t thì đúng là quá phí." Ta ngồi cạnh giường, không nhịn mà vuốt ve đôi mày của hắn. "Người ta ta mệnh cứng, có thể xua đuổi vận xui, hy vọng cũng có ích với ngài."

 

Khách khứa ở tiền viện đã giải tán, bà v.ú chăm sóc cho Tiêu Đình Hòa đến dặn dò ta cách chăm sóc hắn.

 

Ta nghe kỹ từng lời bà .

 

"Ngày hôm nay đã lau người rồi chứ?" Nghe xong những lời của bà vú, ta không nhịn hỏi.

 

"Hôm nay là ngày vui, sáng sớm đã lau rửa cho Tướng quân rồi. Nhưng từ ngày mai, những việc này đều phải do phu nhân ." Nói xong, bà v.ú rời đi.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay không phải lau rửa cho hắn, còn ngày mai... ngày mai rồi tính sau.

 

Ta cầm lấy tay Tiêu Đình Hòa từ trong chăn ra, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cho hắn.

 

Bà v.ú mỗi ngày phải thế này để cơ thể hắn không bị cứng đờ.

 

"Tay trái cũng có vết chai, chẳng lẽ hắn thuận tay trái?" Ta tò mò cầm lấy tay phải của hắn, tay phải cũng có vết chai. "Chắc là người dùng song đao?"

 

"Ngón tay dài thế này, không biết lúc cầm đao thì trông sẽ thế nào."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...