Hiển nhiên, so với chuyện của tam đệ cùng tam đệ muội, bà mẫu quan tâm Đông viện chúng ta hơn nhiều.
Lão nhân gia trực tiếp ta: "Phu nhân lão tam chính là thật?"
"Con ......"
"Ta ngược ̣i thật ra nhớ ra, nha hoàn Trung thu hôm đó đi đưa canh ấm dạ dày, con ở trong phòng lão nhị."
Ta đứng lên, khẩn trương : "Mẫu thân, về sau con không dám nữa."
Thái y phân phó không thể chuyện vợ chồng, ta còn dính lấy bên người Tống Nghi Đình, không phải rõ ràng để hắn vượt khuôn sao.
"Cái gì có dám hay không dám, con muốn ngủ chỗ nào thì cứ ngủ thôi. Lão nhị tính cứng đầu cứng cổ, bình thường ta cũng đâu có quản hắn, bây giờ đã cưới con dâu cho hắn rồi, hắn tự đi mà lo liệu, ta mới lười nhác quản hắn đấy."
Ta không dám ngẩng đầu, nghe không ra bà mẫu đây là đang tức giận hay là không quan tâm.
"Mẫu thân vẫn là thay con trông coi đi, con khỉ nhỏ này nghịch lắm, nhi tử không quản . Còn phải phiền mẫu thân hao tâm tổn trí."
Bống dưng nghe thanh âm Tống Nghi Đình vang lên từ phía sau, tất cả mọi người trong phòng nghe tiếng mà sang, thấy Tống Nghi Đình ngồi trên xe lăn cạnh cửa ra vào.
Xe lăn ấy bằng gỗ, đã mang tới vài ngày trước rồi sau đó lại cất đi, hắn ngại phiền phức, hờn dỗi không cần.
Không nghĩ tới bây giờ hắn không chỉ dùng, còn cầu cả Tứ đệ trợ giúp lăn đến tiền viện.
Bà mẫu đứng dậy, vừa mừng vừa sợ mà tiến lên đón Tống Nghi Đình, kích đến lời đều không hết câu : "Được, ta ......" mới hai ba chữ liền rơi lệ.
Tống Nghi Đình vào nhà, trấn an bà mẫu một hồi lâu, sau đó ta .
Thẩm Nguyệt Như dắt ống tay áo ta: "Ai, chỗ dựa của tẩu tới rồi."
Ta nhỏ: "Chờ hết hôm nay, ta nhất định muội."
"Phạt muội cái gì?"
Ta chưa nghĩ ra, chỉ ở trước mặt Tống Nghi Đình đỏ rực mặt mày. Trong ánh của tất cả mọi người, hắn ta cưng chiều đến mức này, vẫn là đầu đầu tiên.
"Muội thêu thùa rất tốt, hay ta cho hài nhi tẩu một đôi giày thêu hổ đi?" Nàng trêu ta, "Còn hai ngươi không có ân ái, chỉ ngọt giống như mật thôi, lão nhị tẩu trợn cả mắt lên kìa. Muội đứa nhỏ này, đảm bảo tẩu sinh ra sớm hơn muội."
Ta không để ý nàng, ngượng ngùng cúi đầu.
Cơm tối dọn ra tiền viện, lần đầu tiên người cả nhà tập hợp một chỗ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nghe Tống Nghi Đình ra ăn cơm với mọi người, cha chồng cố ý từ trong cung trở về sớm hơn mọi ngày. Trong bữa cơm hoà thuận vui vẻ, ta ỷ vào cha chồng tâm đang tốt, thay Tống Nghi Đình lấy lòng: "Phụ thân, con nhớ Người còn vài bình rượu ngự tứ đã ủ lâu năm, còn nữa không?"
"Ngự tứ ủ lâu năm? Bảo bối nhiều năm của phụ thân mà không đem ra cho Nhị ca vài hũ sao? Con cũng muốn hưởng chút lộc rơi vãi này." Tứ đệ ồn ào.
"Con cũng muốn nếm. Lần trước không uống đủ." Tam đệ mở miệng .
Trong phòng lao nhao, cha chồng bất đắc dĩ, sai người đi lấy.
Bàn tay Tống Tống Nghi Đình dưới bàn lặng lẽ nắm tay của ta, thấp giọng : "Ta uống không ."
Ta hướng hắn chớp mắt: "Uống đi."
Hắn không rõ ràng cho lắm.
Ta trở tay nắm lại tay hắn: "Ta hôm qua hỏi qua thái y, uống hết đợt thuốc hôm qua, có thể ngừng thuốc nửa tháng. Nửa tháng này ngươi có thể nếm một chút đồ mà ngày thường thèm không uống."
Tống Nghi Đình ta không lời nào, bộ dáng chững chạc đàng hoàng.
"Thế nào?" Ta cùng hắn mười ngón đan xen, thì thầm, "Có thể uống rượu mình thèm đã lâu, vui vẻ phải không nào?"
Trong phòng náo nhiệt, hắn thừa dịp không ai đẻ ý chúng ta, còn mấy lời vô vị: "Thế là ta nhất thèm chính là nàng. Cái này đêm nay cũng có thể nếm sao?"
Ta vội uống một miệng trà vào trong bụng, nghẹn đỏ mặt.
Bạn thấy sao?