Trương uyển nhếch môi , giống như hoa đào, càng lúc càng xinh đẹp, Tống Nghi Đình đã lâu chưa thấy nàng nên cứ chằm chằm
Trương uyển bị như thấy mất tự nhiên, tránh đi khỏi vòng tay phu quân: "Đi gặp mẫu thân chưa?"
"Gặp rồi."
"Nhi tử cũng bên cạnh mẫu thân đó."
"Gặp rồi, nó lớn nhanh quá, chính là thấy ta tưởng là người lạ, trốn sau lưng người lớn." Tống Nghi Đình khẽ vuốt những sợi tóc của Trương Uyển, "Nhát gan giống nàng khi còn bé."
"Nó gan lớn lắm, chỉ là hồi lâu không gặp chàng, bỗng nhiên thấy nên bị hù dọa. Hôm kia trong đêm ta dỗ nó đi ngủ, nó còn đang hỏi chàng chừng nào thì trở về, ủy ủy khuất khuất cùng ta , nó nhớ cha."
"Vậy còn nàng, có muốn vi phu không?"
Trương Uyển xấu hổ, mặt tựa ở trước n.g.ự.c Tống Nghi Đình không lời nào
Tống Nghi Đình không đợi Trương Uyển trả lời, phối hợp : "Uyển uyển, ta rất nhớ nàng. Cứ lúc nào nhàn hạ, liền ngăn không nỗi nhớ này."
Trương Uyển ngẩng đầu: "Không phải là gặp rồi sao."
Ngẩng đầu lên, thấy tuyết trắng rơi xuống đầy thân Tống Nghi Đình, bên trên mái tóc đen bóng phủ một màu tuyết trắng, chớp mắt một cái đã bạc đầu.
Trương Uyển cảm thấy mình gả cho Tống Nghi Đình tựa hồ quá lâu, hai vợ chồng ân ân ái ái, hoảng hốt cứ như đã qua trăm năm, cùng nhau thoắt cái đã bạc đầu.
Thế là lại cảm thấy ngắn ngủi.
Đại hôn cùng những chuyện phát sinh cứ như mới hôm qua, sính lễ từ phủ tướng quân như nước chảy đưa tới Trương gia, Trương Uyển ngồi bên trong kiệu hoa tỉnh tỉnh mê mê, trong tay áo cất giấu một viên kẹo đường đã bị ủ nóng bởi nhiệt độ cơ thể.
Viên đường mạch nha kia là Trương Uyển giữ lại để đêm tân hôn mình có thể no bụng, lại tại đêm tân hôn bị phu quân của mình ăn mất.
Có lẽ là đường mạch nha quá ngọt, tưới nhuần đến thời gian sau cưới cũng ngọt đến như mật.
Trương Uyển nhẹ nhàng vuốt đi tuyến trên trán Tống Nghi Đình, nhẹ giọng: "Trở về phòng đi, chỗ này lạnh."
Tống Nghi Đình một tiếng"Được" , rồi ngồi xuống bế ngang Trương Uyển lên, đi về phía trong phòng.
......
Thẩm Nguyệt Như theo bước chân Trương Uyển , cầm trong tay cái mũ thêu đầu hổ đã xong từ trước đó.
Cửa Đông viện đang mở, trong nội viện không có một bóng người, chỉ có một hàng dấu chân trên đất sắp bị tuyết vùi lấp.
Nàng ngược lại không lấy ngạc nhiên, coi là Trương Uyển lại giống như trước kia, tham ngủ buổi trưa nên quên đóng cửa.
Thẩm Nguyệt Như dưới hiên thu hồi dù, chuẩn bị gõ cửa thì bị kinh hãi ngay tại chỗ.
Trong cửa tĩnh không nhỏ, Tống Nghi Đình dụ dỗ những lời vô sỉ khiến người ta nghe mà đỏ đến tận mang tai, trêu Trương Uyển đang khóc không thôi.
Thẩm Nguyệt Như giống như bị thiên lôi đánh trên đỉnh đầu, lui về sau ba bước, kinh hãi ngay tại chỗ.
Không biết lúc nào, nha hoàn trong nội viện nhẹ chân nhẹ tay tới, thấp giọng kính cẩn chào hỏi thăm Thẩm Nguyệt Như là đến đây lúc nào.
Thẩm Nguyệt Như mắt hạnh trừng đến tròn trịa: "Ta ......"
Nha hoàn giải thích: "Nhị gia trở về."
Thẩm Nguyệt Như mang mũ đầu hổ trong tay dúi vào trong lòng của nha hoàn: "Cho Nhị nãi nãi, nàng vừa quên mang về." Nàng dứt lời quay thân liền đi, trời đang rất lạnh, bị dọa ra một thân mồ hôi.
Ra cửa đụng vào phu quân nhà mình, Thẩm Nguyệt Như lúc này muốn khóc: "Tướng công, thật là đáng sợ, ta ...... Ta ......"
"Thế nào?" Tống Nghi Hằng ôm Thẩm Nguyệt Như, "Nghe nhị ca trở về, ta đến thăm huynh ấy."
"Đừng xem." Thẩm Nguyệt Như chưa tỉnh hồn, ôm Tống Nghi Hằng thấp giọng , "Bên trong đang “uyên ương nghịch nước”*, chàng mà vào thì phải thẹn quá mà bỏ đi đấy."
(鸳鸯戏水: Hình ảnh ẩn dụ về cảnh ân ái vợ chồng.)
Tống Nghi Hằng: "............"
—— Toàn văn xong ——
Bạn thấy sao?