Trời ơi! Nội viện Hầu phủ này lại càn rỡ đến mức đầu bếp không nấu cơm, muốn chủ tử tự tay ?
Xem ra Bùi Túc là một tay giỏi trong hành quân đánh giặc, về mặt quản lý nội viện, lại là một người ngoài ngành.
Haizz, có thể gì đây? Nếu ta gả vào, tự nhiên phải lo lắng một chút.
"Đã bảo cái đầu nhỏ này đừng suy nghĩ quá nhiều." Bùi Túc giống như ra ta đang suy nghĩ gì, "Ta không bị đầu bếp khi dễ. Không phải nàng lo lắng đêm đại hôn náo loạn ăn cơm truyền đi không dễ nghe sao? Ta đuổi hết hạ nhân đi, tự mình chiên bát cơm này. Để không ai biết rằng nàng đang khóc vì đói."
Ta càng kinh ngạc.
“Thân thể cao quý của Hầu gia mệt nhọc như thế, thiếp......”
Ta rất cảm .
Không phải vì bát cơm này.
Mà là vì trái tim này.
Bùi Túc nhét thìa bạc vào tay ta: "Nói vớ vẩn gì thế, mau nếm thử có ngon không!"
Để tỏ lòng biết ơn, ta nhét một muỗng lớn vào miệng.
Tâm thế sẵn sàng bị tấn công bởi hương vị kỳ lạ.
Nhưng mà.
Thật sự rất ngon!
Gia vị vừa đúng, hạt cơm cháy khét không chỉ không có mùi lạ, ngược lại rất giòn xốp.
“Ngon quá, Hầu gia!" Ta khen hắn.
“Chậm một chút một chút!" Hắn bật , thuận tay rót cho ta một chén trà.
"Sao chàng lại biết nấu cơm?" – Người quanh năm hành quân đánh giặc lại biết nấu cơm, quả thật ngoài dự liệu của ta.
“Người hành quân đánh trận, biết nấu cơm cũng không có gì lạ. Nếu không có chút năng lực sinh tồn này, đã sớm c..hết đói trên chiến trường rồi." Hắn : "Ta còn có thể những thứ khác, cũng ăn ngon, chỉ phí thời gian, sợ nàng chờ không kịp. Ta là một người thô lỗ, có đôi khi việc thô lỗ, nàng chịu khó bỏ qua." hắn ta thật sâu.
Hắn quá khiêm tốn.
Xem hành hôm nay của hắn, nếu đây mà xem là thô lỗ, ta đây chẳng phải là người thiếu mắt sao?
“Không thô không thô, một chút cũng không thô, Hầu gia chàng rất tinh tế!”
Ta chân thành lại hắn, cật lực khen ngợi hắn, sắc mặt của hắn lại đột nhiên càng ngày càng đen.
Sau một lúc lâu, hắn sâu kín : "Mau ăn đi.”
Thật ra ta đã ăn no rồi.
Thế , đây là Bùi Túc vất vả , nếu lãng phí chẳng phải là rất không tôn trọng hắn sao.
Ta chỉ có thể kiên trì nhét tiếp vào bụng.
Ô, thật sự là nhiều lắm, ta thật sự ăn không vô.
Kết quả cuối cùng là ta liều c..hết nhét xong, nấc cục.
Bùi Túc không thể tưởng tượng nổi ta: "Không ngờ một người nhỏ bé như nàng lượng cơm ăn lại rất lớn. Ta cứ tưởng nàng chỉ ăn hết một nửa. Nhưng nàng có thể ăn như , sao còn nhỏ gầy như ? Hay là ngày thường phủ Thái Phó không cho nàng ăn?”
Ta cũng không nên lời, chỉ có thể khóc ở trong lòng nhiều chút.
Ặc, sao hắn không sớm nhỉ?
11
Lúc nằm lại trên giường, ta cảm thấy bụng mình quả thực muốn nổ tung, vừa đau vừa trướng.
Những cơn nấc lần lượt nối tiếp nhau.
Thật mất mặt!
Sớm biết như , chẳng thà ta để bụng đói.
Bùi Túc nghiêng người áp tới, bàn tay lớn vỗ lên cái bụng căng phồng của ta.
Ta theo bản năng muốn trốn, hắn lại chống vai của ta, không cho phép ta trốn.
Một tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng xoa bụng cho ta, tay kia phất qua mấy huyệt đạo. Ta nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nấc cục cũng không còn thường xuyên nữa.
“Thật sự là đồ ngốc, ăn không vô còn phải ráng nuốt.”
Ta có chút tủi thân: "Bởi vì là chàng tự tay , *ực*, thiếp không ăn hết là không tôn, *ực* , trọng?"
“Trẻ con." Hắn thở dài : “Mặc kệ như thế nào, chúng ta đã thành thân, là người một nhà. Nàng ở trước mặt ta không cần phải e dè.”
Thủ pháp của hắn rất tốt.
Lăn qua lăn lại một ngày, ta vốn đã mệt mỏi, hiện tại bụng no, thân thể cũng thoải mái, còn có người ở một bên mát xa, thích ý vô cùng. Chậm rãi, buồn ngủ dâng lên, buồn ngủ.
Trước khi hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, trong đầu ta chỉ còn lại một ý niệm: Cảm giác thành hôn có một phu quân, cũng rất tốt.
Còn nữa, Bùi Túc, một chút cũng không đáng sợ!
Bạn thấy sao?