7
"Xin lỗi xin lỗi, ta không thấy rõ." Bùi Túc vội vàng nâng ta dậy, không quan tâm điều gì khác, vội vàng vén khăn voan của ta lên xem xét huống của ta, vỗ lưng ta cho ta thuận khí.
“Không, không có gì đáng ngại." Ta lấy lại tinh thần, mở to mắt, đối diện với một khuôn mặt vừa lo lắng của hắn.
Chà - - Bùi Túc cũng không tệ lắm!
Thân hình hắn rất cao, bờ vai cũng rộng rãi, có làn da màu đồng cổ. Mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng; Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, yết hầu nhô ra. Hơi thở phập phồng, y phục mỏng phác họa đường nét cơ bắp căng phồng trên vai cánh tay.
So với những mỹ nam trong kinh thành ý đến vóc dáng cao lớn, dịu dàng như ngọc, Bùi Túc quả thật thô kệch hơn rất nhiều. Nhưng tuyệt đối không khó coi.
Ngược lại có một vẻ đẹp độc đáo, kết hợp với sức mạnh và sự cương quyết nam tính.
Tim ta lại bắt đầu đập thình thịch.
Hắn như , sợ là một quyền có thể đánh c..hết bảy mươi cái mạng của ta.
Nếu ngày sau chọc hắn không vui, hắn nổi giận......
Nhưng thoạt tính hắn cũng tạm , không giống như là người không đạo lý......
Đang miên man suy nghĩ, Bùi Túc bỗng nhiên nhấc ta lên, đặt ở đầu gối mình.
Hắn chỉ dùng một tay, xem ta không phải là một người sống, mà là một con gà con.
Hắn nhíu mày: "Không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, để ta cưới trẻ con phu nhân, trông cũng không khác gì nữ nhi của ta!"
Ta có chút xấu hổ.
Lúc mẫu thân mang thai ta, cũng đã lớn tuổi, điều kiện thân thể so ra kém lúc còn trẻ, ta bị sinh non.
Ta sinh ra đã nhỏ gầy hơn người khác, còn chậm hơn so với cùng lứa tuổi, cho nên thoạt cũng cảm giác nhỏ tuổi một chút.
Rõ ràng tâm trí đã thành thục, lại còn luôn bị người ta coi là trẻ con.
Ta rất buồn về chuyện này, cho nên phiền nhất người khác ta còn nhỏ.
“Ta không nhỏ! Ta cũng đã cập kê rồi!”
Ta cố gắng nắm đ.ấ.m của mình cho Bùi Túc một chút màu sắc.
Nhưng nắm đ.ấ.m của ta rơi vào trên người hắn, một chút cảm giác hắn cũng không có.
Ngược lại hắn lại ha hả , cơ bắp rung rung, khiến tay ta tê dại.
Hóa ra hắn không mặc giáp, cũng không mặc giáp mềm.
Hắn chính là... thịt cứng.
8
"Chàng không thể tôn trọng thiếp một chút sao?" ta lẩm bẩm.
Bùi Túc thu hồi nụ , nghiêm túc ta, ánh mắt như đuốc tỉ mỉ đánh giá ta một phen.
Sau một lúc lâu, lắc đầu, đưa tay thay ta tháo trâm cài, lại ôm ta vào trong giường.
Muốn...... muốn bắt đầu sao?
Trước khi ra cửa, mẫu thân đã với ta, đêm tân hôn Bùi Túc sẽ một chuyện khiến ta rất đau.
Người không cho ta biết cụ thể là chuyện gì, chỉ đây là chuyện phu thê nhất định phải , bảo ta không cần sợ hãi.
Người miêu tả mơ hồ không rõ như , ngược lại khiến trong lòng ta càng thêm không yên, càng thêm lo lắng.
“Hầu gia...... Có thể đối với thiếp dịu dàng một chút hay không?”
Hắn đột nhiên lớn thành tiếng: "Nàng cho ta rằng là cầm thú sao? Nàng nhỏ như , ta không xuống tay .”
Hắn thay ta đắp chăn lại: "Bé ngoan, ngủ sớm để cao lên nào.”
Lại ta nhỏ!
Nhưng giờ khắc này, ta không muốn so đo với hắn.
Bạn thấy sao?