Nhiệt độ của Thượng Hải lúc này là 5 độ, gió biển về đêm thổi mạnh như muốn cắt rách da thịt tôi, lạnh đến thấu xương. Đèn đuốc vẫn sáng rực như buổi chuẩn bị lễ kết hôn, không giống như hiện trường xảy ra vụ án. Và cũng không hề có một cảnh sát hay bác sĩ pháp y nào, chỉ có bảo vệ của nhà họ Phương là canh giữ nghiêm ngặt.
Vừa bước xuống taxi, tôi rùng mình kéo cao cổ áo khoác ngồi thụp xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Đến khi bảo vệ tới nhắc nhở, tôi mới miễn cưỡng đứng dậy đi xuống du thuyền.
Trong sảnh thuyền, ông bà Phương mặt mày không cảm ngồi trên ghế. Chồng của Tần Mạn, thiếu gia Phương Hữu Kỳ đứng bên cạnh nơi trang trí sân khấu, trên tay ôm tấm ảnh của Tần Mạn chực khóc.
Tôi đi vào, gật đầu với hai người họ rồi đến chỗ Phương Hữu Kỳ, tôi nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu, đưa tôi đi ấy không?”
Phương Hữu Kỳ máy móc gật đầu, sau đó khư khư ôm tấm ảnh dẫn đường. Vòng ra lan can, đi đến gần phía đuôi thuyền thì dừng lại, lấy tay chỉ xuống nước : “Cô ấy ở dưới!”
Tôi vịn lan can nhoài người ra ngoài xuống nước. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt khiến tôi lùi vào ôm bụng nôn mửa hết ly sữa uống trước lúc đi ngủ ra ngoài. Bởi vì Tần Mạn ấy chết quá mức thê thảm, sợi dây thừng buộc trên cổ, đầu dây còn lại cột vào lan can thuyền.
Tần Mạn mặc chiếc váy cưới màu trắng, bị treo lềnh phềnh dưới nước bởi một sợi dây thừng vòng vào cổ. Hai mắt ấy bị móc mất một con, mắt còn lại trợn ngược lên trắng dã, chiếc lưỡi cũng bị cắn đứt một nửa lủng lẳng, khắp thân thể toàn là lỗ.
Tôi gắt gao vịn lấy lan can thuyền, dùng hết sức bình sinh để gọi tên ấy. Nhưng dường như giọng tôi quá nhỏ, đã bị gió biển át hết không còn gì. Tôi tức tửi vào vào lan can sắt đến mức hai tay rỉ máu, nước mắt tuôn rơi lã chã. Tôi lại nôn mửa, đến mức nôn cả dịch vị dạ dày ra ngoài.
Sau khi nôn xong, tôi đứng dậy nắm cổ áo Phương Hữu Kỳ, tức giận hỏi: “Vì sao còn chưa đưa ấy lên? Gió biển lạnh như , các người có còn là con người không?”
Phương Hữu Kỳ không phản kháng, chỉ bằng giọng không còn chút sức lực: “Phải đợi luật sư đại diện của chúng tôi tới giải quyết. Không thể mang ấy lên, cũng không thể báo cảnh sát.”
“Điên rồi, các người đều điên hết rồi.”
Tôi lầm lũi bỏ vào trong sảnh, ông bà Phương vẫn ngồi bất gọi mấy cuộc điện thoại. Tôi đờ đẫn hỏi: “Luật sư khi nào mới đến?”
“Vừa nhận điện thoại, bọn họ đang ở Tứ Xuyên. Nhưng đêm nay thời tiết quá xấu, không thể quay về.”
Tôi chầm chầm ông Phương vừa như thể kẻ thù không đội trời chung. Thở dốc hai lượt mới đưa tay chỉ về phía mạn thuyền : “Vậy các người định để ấy...nước biển lạnh như mà. Vì sao lại không gọi cảnh sát? Cô ấy chết rồi, các người không thể để ấy chết rõ ràng hay sao?”
Đáng chết, tôi lại chực khóc. Nhưng ông bà Phương dường như cũng rất buồn phiền, họ không trách tôi mà chỉ : “Bác biết con là thân nhất của Tiểu Mạn, nên bác mới gọi cho con đầu tiên khi tìm thấy xác con bé. Nhưng Tiểu Mạn cùng A Kỳ lĩnh chứng chỉ rồi, giờ con bé là người nhà họ Phương. Chúng ta lại là gia tộc lớn, tuyệt đối không thể để cảnh sát và báo chí moi điều gì.”
“Đúng , các người bảo vệ gia tộc của mình. Bởi vì ấy không phải do các người sinh nên các người sẽ không thấy đau lòng. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ mồ côi không người chống lưng, nên hôm nay ấy phải chết tức tưởi như . Nếu như hôm nay Tần Mạn có cha mẹ, ấy căn bản sẽ không phải chịu như thế.”
Tôi giống như xả hết tất cả những kiềm nén trong lòng ra, ông Phương lại : “Chúng ta đều xem Tiểu Mạn như con ruột...”
“Các người đối xử với con ruột như sao? Các người như không thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Tần Mạn ấy thật lòng xem các người như cha mẹ ruột thịt. Cô ấy bị cha mẹ ruột vứt bỏ lúc 10 tuổi, ấy thèm khát thương biết bao nhiêu. Cô ấy trân trọng mối quan hệ này, xem như châu báo mà gìn giữ, bởi vì ấy sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ một lần nữa. So với Phương Hữu Kỳ, thì ấy càng xem trọng mối quan hệ với các người hơn.”
Tôi càng càng nghẹn, đến nỗi cảm giác hô hấp của mình như ngưng trệ:”Nhưng mà xem đi, cha mẹ mà ấy trân trọng đang đối xử với ấy thế nào kia?”
Bà Phương xem chừng không phải người dễ bắt nạt, bà ta đứng phắt dậy hầm hầm : “Người cũng chết rồi, muốn chúng tôi tán gia bại sản để bồi táng ta hay sao? Đang yên đang lành ta chạy lung tung ra đó gì?”
Đúng ! Đang yên đang lành vì sao Tần Mạn phải ra ngoài gì, hơn nữa bên ngoài gió lạnh như .
“Camera? Camera thì sao?”
Tôi đột nhiên hỏi, ông Phương lắc đầu : “Đã kiểm tra rồi, con bé tự mình rơi xuống.”
Trượt chân sao? Lan can thuyền cao như , đâu thể dễ dàng té ngã. Trừ phi, có ai đó đã tay vào đồ uống của ấy. Cho dù hiện tại trong đầu nghĩ đến khả năng nào đi nữa thì lòng tôi cũng đều đau đớn khó tả. Một sinh mệnh như thế, chết là chết, sao tôi có thể để yên.
“Xin phép hai người, tôi sẽ gọi cho cảnh sát.”
Tôi lấy di định gọi cảnh sát, ông Phương đã đi đến trước mặt tôi ngăn lại: “Cô Ninh, nếu không nhầm thì là người của công chúng. Cô chắc chắn muốn dây vào rắc rối này chứ? Cô cũng biết, dư luận không phải trò . Nếu như ngày mai báo chí đưa tin giật gân gì đó, tôi nghĩ tiêu đời rồi.”
Tôi khẩy mà chua xót: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở! Nhưng Ninh Phồn Di tôi vốn dĩ không cần vị trí ảnh hậu này. Vị trí này là tôi cùng Tần Mạn gắng mà có, bây giờ ấy chết rồi, vị trí này có ý nghĩa gì nữa?”
Gia tộc lớn đúng là bạc bẽo, không chỉ ở thời phong kiến mà hiện tại cũng . Ninh gia của tôi cũng thế, đến con ruột cũng vứt bỏ không quan tâm. Nếu như biết trước sinh gia trong gia đình giàu có đơn như , tôi lại muốn một lần sinh ở nhà nghèo mà nhận lấy thương.
Ông Phương hơi khựng lại cuối cùng cũng : “Vậy nhà họ Ninh ở Pháp thì sao? Cô Ninh cũng không quan tâm ư, nếu như thì chúng ta sẽ cùng chết.”
Thấy tôi hạ di xuống, ông Phương thở phào. Nhưng sau đó tôi lại nhấc điện thoại lên. Cái danh ảnh hậu của tôi không phải để trưng bài, nếu luận diễn xuất thì ông ta phải gọi tôi là cụ tổ.
Nơi này quá ngột ngạt đối với tôi, tôi phải ra ngoài hít thở thôi. Không ngờ vừa mới quay lưng tôi đã chạm mặt Phương Hữu Kỳ, vẫn đang ôm tấm ảnh của Tần Mạn thẫn thờ đi vào. Tôi lướt qua, hung bạo giật lại tấm ảnh: “Người đàn ông vô dụng như , đến vợ của mình cũng bảo vệ không nổi. Anh có tư cách gì ôm di ảnh của ấy?”
“Cô Ninh, cảnh sát sẽ không bao giờ muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của các gia tộc lớn đâu.”
Ông Phương rảo bước nhanh chặn trước mặt tôi, mang theo giọng điệu uy hiếp . Đúng ! Cảnh sát sẽ không bao giờ muốn dây vào mớ phiền toái này. Nhưng chẳng lẽ tôi trơ mắt Tần Mạn chết oan uổng như sao, tôi phải gì đó cho ấy chứ.
Hiện tại đã là 2 giờ sáng, và tôi đã bị nhốt bên ngoài du thuyền. Gió biển đêm đâu biết phân biệt người nổi tiếng, nó cứ hung bạo cào xé da thịt tôi.
Tôi ngồi thu lu bó gối bên cạnh lan can thuyền. Cuộc gọi kia tôi không gọi cảnh sát mà gọi cho Cảnh Dã. Mặc dù tôi không biết ấy có thế lực ngầm gì, tôi biết ấy có thể giúp tôi và Tần Mạn.
Đã hai tiếng trôi qua, Tần Mạn ngâm mình dưới biển, mặc chiếc váy cưới, kết thúc cuộc đời ở tuổi hai mươi bảy. Tôi lại nhớ đến lời của bà đồng năm xưa, chẳng lẽ kết cục của Tần Mạn hôm nay chính là kết cục của tôi sau này?
2 giờ 20 phút sáng! Cảnh Dã mang theo đội hình sự thành phố, mang cả giấy lệnh đến. Bước xuống thuyền, Cảnh Dã đảo mắt tìm kiếm tôi. Tây trang trên người vẫn phẳng phiu, chiếc áo khoác dài qua gối dù là trong đêm tối vẫn vô cùng nổi bật. Anh yên lặng đứng đó, tưởng chừng dù gió bão lớn đi chăng nữa cũng chỉ có thể loạn mái tóc chứ không thể xô ngã .
Nhìn thấy Cảnh Dã, tôi gắng gượng đứng dậy, cảm vỡ oà chạy đến. Anh đứng đó, trong ánh mắt tràn ngập kìm nén, chỉ lẳng lặng kéo áo khoác ôm tôi vào lòng, ủ ấm tôi. Chúng tôi nhau tám năm, chưa bao giờ tôi dựa dẫm vào ấy. Nhưng đêm nay, tôi thật sự cần ấy che chở.
Đội trưởng Kha Vĩnh Trạch của tổ chuyên án số 21 thuộc cục công an thành phố đang thi hành án. Nghe phía sau ta là một thế lực khổng lồ, mệnh danh là cảnh sát nhà giàu (chuyên các vụ án của gia tộc lớn). Đồng thời ấy cũng là thân của Cảnh Dã.
Thi thể của Tần Mạn đã vớt lên, các bác sĩ pháp y khác đang chuẩn bị tiếp nhận. Hiện trường vụ án phong toả nghiêm ngặt, không để cho giới báo chí tiếp cận. Cảnh Dã sau khi chắc chắn tinh thần tôi đã ổn, mới nhờ vả đội trưởng Kha chiếu cố tôi rồi đưa tử thi về viện pháp y.
Trong phòng điều khiển, đội trưởng Kha ngồi trước màn hình quan sát camera, tôi đứng phía sau . Vì xác Tần Mạn phát hiện lúc 12 giờ 10 phút, và trước 12 giờ chồng ấy vẫn còn gặp ấy, cho nên đã tua đến lúc 11 giờ 50.
Không khí trong phòng im lặng, màn hình camera không có gì ngoài lan can thuyền cà biển. 11 giờ 55 phút, vẫn không có gì, chuyển sang camera trong phòng dâu, Tần Mạn đã đứng dậy và ra cửa. Qua những đoạn khác là điểm mù của camera, 11 giờ 58 phút, trong ánh đèn mờ mờ ngoài lan can thuyền, Tần Mạn xuất hiện.
Bây giờ thì tôi có linh tính rồi, cảm giác có chút không đúng. Tần Mạn bước đi giống như có ai đó phía trước dẫn đường ấy. Bởi vì ấy vừa đi vừa như rất hiếu kì về phía trước. Đồng hồ trên màn hình camera nhảy đến phút thứ 59, sau đó điểm đúng 0 giờ.
Tần Mạn ngã xuống nước đúng vào 0 giờ, không ai thấy gì ngoài ấy.
“Tua lại!”
Tôi đột nhiên hét lên. Thấy rồi, phút thứ 59, tôi chắc chắn đã thấy thứ gì khác ngoài Tần Mạn
Bạn thấy sao?