Bà đồng kéo tôi ra ngoài sân, cách xa Phàn Vĩ và Cảnh Dã, bà mới nghiêm trọng : “Ninh Phồn Di, Phàn Vĩ đó thật sự là Mộc Phù Sinh kia chuyển thế, Nhưng vừa rồi, ta không cảm nhận khác lạ.”
“Bà có ý gì?” Tôi cau mày hỏi, bà ta chằm chằm vào nơi chôn xác ta mà : “Ta đoán chừng là ta điều khiển tâm trí Phàn Vĩ. Bởi vì ta biết rất rõ Mộc Phù Sinh kia, bởi vì bọn họ từng là một đôi.”
“Bà là ai?”
“Ta là ai, thời điểm thích hợp ngươi tự khắc sẽ biết.”
Tôi giống như một con ngốc, một kẻ lang thang đi tìm những mảnh kí ức vụn vặt của quá khứ. Sợ hãi và bi thương, độc trong chính thế giới của linh hồn mình. Tôi nhặt lên di , gọi cho ông lão chủ nhà cũ rằng tôi sẽ mang một vị khách đến thăm.
Ngôi biệt thự cao cấp ấy vẫn kín cổng cao tường. Bốn người chúng tôi đến, bà thím giúp việc đã đợi sẵn mở cửa cho chúng tôi. Ông lão chủ nhà ngồi trên xe lăn, bộ dạng như cũ, ông ấy trông ngày càng mệt mỏi, không muốn lên.
“Bắc Cung lão gia, tôi mang ta đến đây.”
Tôi tiến đến bên cạnh ông lão, cúi đầu kề vào tai ông mà . Ông lão ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu hoắm vào Phàn Vĩ, cậu ta giật mình lùi lại một bước. Bà đồng đi lên, bóp vào bả vai cậu ta một cái như một lời cảnh cáo. Sau đó bà tới chỗ tôi, phải là chỗ của ông lão.
“Cho ta mượn nó nhé?”
Khoé môi bà đồng cong lên một nụ , thái độ vô cùng nghiêm túc. Bà đồng đưa tay lên tay ông cụ đang đeo chiếc vòng ngọc kia, nhẹ nhàng tháo ra. Động tác của bà đồng vô cùng dễ dàng, tựa như chiếc vòng kia rất lỏng .
Có một điều khiến tôi ớn lạnh, chính là bàn tay ông lão dùng để đeo chiếc vòng ngọc đó vô cùng khác với bàn tay còn lại. Nếu như tay kia da dẻ nhăn nheo khô cằn thì bàn tay này da dẻ lại vô cùng mịn màng. Thậm chí còn trông giống như là tay một hơn. Tuy nhiên, sau khi bà đồng lấy chiếc vòng ra, bàn tay ấy đã từ từ biến đổi.
Đánh choảng một tiếng, là bà đồng ném chiếc vòng tay xuống đất vỡ vụn. Chỉ thấy ông lão vươn cánh tay đeo vòng ra trong tiếc nuối muốn giữ lại.
Nhưng cánh tay ấy đột nhiên trở nên khô quắp, da nhăn nheo hơn cả cánh tay còn lại. Sau đó ông lão như rất đau đớn dùng cánh tay còn lại ôm lấy cánh tay đó.
"Sao thế?"
Tôi vừa hỏi vừa cúi xuống muốn xem cánh tay ông lão bà đồng đã kéo tay tôi về phía bà ấy: "Ninh Phồn Di, tránh xa ông ta ra."
Tôi bổ nhào về phía bà đồng, Cảnh Dã vươn tay đỡ tôi ôm vào lòng . Tôi trợn to hai mắt bà đồng đi về phía ông lão, sau đó bà rút trong túi ra một lá bùa dán vào trán ông. Ông lão chưa kịp phản ứng gì đã co giật mấy cái rồi ngã lăn đùng xuống đất.
"Đám người ngu xuẩn này!"
Bà đồng lấy thêm một lá bùa nữa, bật lửa đốt rồi ném xuống chỗ mảnh vỡ chiếc vòng ngọc. Bà ta còn không thèm quan tâm việc đốt lửa trong nhà người ta. Ngọn lửa xanh lam phừng phực cháy trên lá bùa, nhảy múa một vũ điệu lạ mắt, sau đó dần đốt cháy mảnh vỡ ngọc thành tro.
Một chuyện hết sức hoang đường xảy ra, dù chỉ một tia lửa nhỏ lại có thể đốt cháy ngọc một cách dễ dàng. Bùa của bà đồng này quả thật không phải loại tầm thường. Bà thím giúp việc xem đến đây đã chạy đến muốn gọi cho con cái của ông lão. Nhưng bất ngờ thay, điện thoại bàn trên tay bà ta đột nhiên phát nổ, sau đó toàn bộ điện trong nhà tắt ngúm.
Bà thím giúp việc hoảng sợ bò ra lay lay ông lão nằm dưới đất, Phàn Vĩ bên cạnh đã co chân muốn chạy bị tôi tóm lại. Cảnh Dã lấy di ra mở đèn, khi đèn vừa sáng lên đến lượt tôi giật mình. Bởi vì ông lão nằm dưới đất đang thay đổi, cách khác chính là giống mấy quái trong phim chuẩn bị hiện nguyên hình.
Tam quan của tôi đã khai một lần, cho nên lần này có thế tiếp thu . Nhưng mà Phàn Vĩ tội nghiệp nếu như không phải đang bị tôi tóm thì có lẽ cậu ta cũng lăn bò dài dưới đất mà lối rồi. Bà thím giúp việc mặt không chút máu đang hét điên loạn khiến mọi người sắp hoảng sợ lây.
"Ninh Phồn Di, bức hoạ của ta để ở đâu?"
Bà đồng đanh giọng hỏi, tôi nhanh trí giao Phàn Vĩ cho Cảnh Dã, sau đó lấy di mở đèn pin rồi nhanh chân chạy về phía căn hầm kia. Vừa chạy nửa đoạn đường tôi đã phải dừng lại khi nghe tiếng hét phía bọn họ. Là tiếng của Phàn Vĩ, cậu ta bị ông lão kéo chân. Cảnh Dã đang ôm ngang hông cậu ta lôi lại, thậm chí còn dùng chân đá ông lão mấy cái, một màn lôi kéo gắt gao.
Hành ấy của Cảnh Dã rất giống với lúc ấy ở bệnh viện. Cứ như hiện tại bên trong ấy ẩn chứa hai con người. Một người là Cảnh Dã mà tôi quen biết gần mười năm, người còn lại tôi đã gặp cách đây không lâu ở trong mộng cảnh, pháp sư Thanh Phù.
"Ninh Phồn Di, khẩn trương lên."
Bà đồng theo phía sau tôi lên tiếng hối thúc khi thấy tôi đứng lại, tôi vội chạy tiếp. Tầng hầm cách đó không xa lắm, tôi mò mẫm đủ kiểu đủ nơi tìm cách mở cửa hầm vô dụng.
"Không mở , chết tiệt!"
Tôi đã gấp đến độ chửi thề, phía ngoài Cảnh Dã, Phàn Vĩ và ông lão đã đánh nhau loạn thành bãi chiến trường. Ông lão xem ra từ lúc biến hình đã vô cùng mạnh mẽ, hai người kia đã sắp bại trận rồi.
"Thím giúp việc!"
Một ý nghĩ loé lên trong đầu, tôi cầm di soi đèn chạy ngược trở ra chỗ bà thím, lay lay bà: "Thím ơi đừng hoảng sợ. Nào, giúp tôi mở cửa tầng hầm, tôi cần bức hoạ của Bắc Cung Phồn Di."
Bà thím giúp việc vẫn còn cuộn tròn người dưới đất run rẩy. Tôi không tưởng sao một người chết nhát như này lại có thể giúp việc cho ông lão ở trong ngôi nhà quỷ quái này cơ chứ. Lay mãi một lúc vẫn không , sang tổ hợp ba người đang giằng kéo bên kia mà không thể chờ thêm .
Tôi ngậm di vào miệng, dùng sức lôi xềnh xệch bà thím giúp việc vào: "Thím còn không tỉnh táo lại ông ấy sẽ mất mạng đó. Cảnh Dã sắp trụ không nổi nữa rồi."
Xem chừng bà thím giúp việc không nặng lắm, vì kéo bà ấy không đến nỗi nào. Bà đồng dùng ống tay áo dài của bà đánh vào mặt bà thím giúp việc một cái, bà ấy có vẻ đã bình tĩnh hơn.
"Mở cửa ra đi." Bà đồng đanh giọng sai khiến, bà thím giúp việc vội vã run run mở cửa tầng hầm. Trong lúc căng thẳng chờ bà thím giúp việc, tôi cảm giác có ai đó ôm lấy chân mình, rất lạnh. Tôi quay lại, dùng di soi xuống. Tôi không có nhầm, là một đứa bé rất nhỏ, không đoán là mấy tuổi hay là trai . Mặt mày nó trắng bệch như vôi, mắt với môi lại đỏ lè, trông vô cùng kinh dị.
Tôi hét lên một tiếng đánh rơi di vẫn không quên đạp nó một cái. Chân tôi rơi vào không trung, lạnh toát, tôi nghe thấy tiếng trẻ con lanh lảnh thét lên chói tai, sau đó thấy rõ ràng một cái bóng trắng đang tháo chạy. Tôi cúi xuống nhặt di rồi toang đuổi theo nó đã bị bà đồng ngăn cản.
"Ninh Phồn Di, không phân tâm. Đừng sập bẫy của ta."
Đứa bé nghe thế quay lại, nó nhe răng trắng trong bóng tối khanh khách, sau đó giơ tay vẫy vẫy với tôi. Nó không chuyện, tôi vẫn văng vẳng nghe tiếng lạnh lẽo như vọng về từ cõi âm: "Theo ta đi, ngươi tò mò mà!"
Lạ thay, tiếng gọi ấy giống như ma lực, thúc đẩy bước chân tôi. Nhưng đúng lúc này, phía bên cạnh đứa bé xuất hiện một bóng người, là một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy không thể thấy rõ mặt, bóng dáng người ấy và giọng cũng mờ nhạt: "Di Di, chạy đi con. Chạy mau!"
Người phụ nữ là ai, sao lại biết tên của tôi?
Đứa bé đột nhiên nghiên đầu người phụ nữ ấy. Cái đầu nó đã bị đứt thòng lọng lung lay, tôi vẫn có thể rõ hàm răng nó đang ngoác lên tận mang tai. Tiếng tôi đột nhiên vang vọng trong vô thức: "Chạy đi, nó sẽ bà."
Sau đó, tôi đã bình tĩnh lại. Hừ lạnh một tiếng, tôi dùng di cầm trên tay ném về phía đứa bé. Sau khi nó khanh khách rồi biến mất cũng là lúc bà thím giúp việc mở xong cửa tầng hầm.
Bạn thấy sao?