Lần này triệt để gãy xương tôi rồi, đau đến không ngồi dậy không có ai đỡ. Bởi vì đoàn phim đã giải tán lâu rồi. Tôi mò mẵm tìm di , lúc này đã là hơn 5 giờ chiều. Còn chưa kịp gì thì màn hình hiển thị Cảnh Dã gọi đến, giọng điệu ấy rất lo lắng và hốt hoảng: “Di Di, em ở đâu?”
Đoán chừng mộng ảnh kia tôi thấy quả thật xảy ra ở hiện thực rồi. Tôi hơi dè dặt hỏi: “Anh gặp ta rồi sao?”
Cảnh Dã im lặng một lúc mới ừ.
“Em mắc kẹt ở phim trường, té ngã vài lần ê ẩm lắm, có lẽ không đi nổi. Anh đến đón em đi.”
Tôi ngồi bệch dưới đất như một con ngốc, quanh hiện trường. Và tôi chắc chắn một điều rằng, tôi đã mộng du, mơ thấy đi đến nhà Cảnh Dã. Nhưng thực chất tôi đi xung quanh đây và té ngã, để rồi thương tật đầy mình.
Tôi lại tiếp tục đoàn tụ với Phàn Vĩ trong bệnh viện, may mà chỉ trật khớp vài chỗ chứ không đến nổi nứt xương. Tôi gọi cho đạo diễn, giả vờ cầu ông ấy gửi đoạn phim vừa quay sang cho tôi xem thử.
Sau khi mở tệp video và thấy, những gì tôi thấy đều diễn ra y như thật. Cô ta đã thật sự quay đoạn phim kia, không có chút nào khác biệt với ngoại hình của tôi. Cảnh Dã ngồi yên lặng một bên xem, không có biểu cảm gì, Phàn Vĩ thì kinh hãi tột độ.
Sự việc này vốn là giấu đoàn phim nên hôm sau tôi đã liều mạng đi quay. Bởi vì tính chất công việc của mấy tập đầu không nguy hiểm lắm, nên có lẽ không xảy ra chuyện gì . Buổi quay khá thuận lợi, cũng không có gì bất thường. Buổi trưa lúc ăn cơm, trợ lí hốt hoảng chạy vào có người tìm tôi, sợ rằng tôi đắc tội với ai rồi.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao ráo đeo kính râm cùng với 8 tên vệ sĩ. Ông ấy chính xác là ba tôi, Ninh Bách Tùng. Bởi vì công việc và địa vị của ông ấy, không thể không có nhiều vệ sĩ đi theo.
“Ba, sao ba đến không với con một tiếng?”
Cả đoàn phim đi theo hóng hớt chuyện của tôi sau khi nghe câu đó đã oà oà vỡ trận. Bọn họ chỉ nghe đồn đại tôi là bạch phú mỹ không ngờ tôi quả thật là một thiên kim nhà danh gia vọng tộc. Nhà họ Ninh ở Pháp là một gia tộc nổi tiếng với sự giàu có, tài sản khó lòng dùng một con số cố định để .
Nhưng bọn họ không biết tôi chưa hề tiêu một đồng nào của nhà họ Ninh. Nếu bọn họ biết số tiền tôi thừa kế của mẹ tôi tính đến hàng tỉ USD, chắc tôi khó sống mất.
Thật ra bố tôi luôn cảm thấy thân phận tôi quá cao quý để một diễn viên, sao ông ấy có cơ hội tôi chứ.
“Có kết quả rồi, bố mang qua cho con.”
Giọng ông ấy rất nhỏ, tôi thờ ơ: “Ừ! Bố gửi cũng mà.”
Mối quan hệ của hai chúng tôi chưa bao giờ là tốt. Vì khi đối diện ông ấy tôi kì thực không thoải mái cho lắm, cũng không biết phải bắt chuyện như thế nào. Tôi quay lưng bỏ đi, cảm nhận ông ấy bước theo tôi mấy bước rồi : “Bố nhớ con!”
Bố nhớ con, bố thương con! Cái câu mà một đứa trẻ có bố như tôi mồ côi suốt hơn hai mươi năm, từ thèm khát điên cuồng đến lạnh nhạt bài xích. Để rồi lần đầu tiên ông ấy câu này, là lúc tôi sắp bị một con quỷ chiếm xác.
Tôi xiết chặt tay, cố xua đuổi ba chữ đó ra khỏi đầu óc. Nhưng càng cố xua đuổi thì nó càng ngự trị, thậm chí khuếch đại hàng nghìn lần. Lúc bé, tôi rất muốn nhào vào lòng ông ấy vòi vĩnh nũng. Rất muốn như em cùng cha khác mẹ, có thể ông ấy ôn bài cùng, muốn cùng ăn một bữa cơm cùng ông ấy.
Lúc ấy tôi rất mau nước mắt, cứ khóc suốt mỗi khi đêm về. Chú luật sư quản lí tài sản là thân của mẹ,
ấy phải đêm đêm thức trắng vỗ về tôi. Sau này lớn lên một chút, tôi bắt đầu từ dáng vẻ yếu đuối bọc cho mình một cái vỏ bọc kiêu ngạo và khó gần. Dần dà, cảm của tôi về gia đình từ truy cầu thành bài xích, như một cây gai vĩnh viễn nằm trong trái tim tôi.
Tôi quay đầu, giấu trong khoé mắt một dòng lệ nóng, lạnh lùng với ông ấy một câu: “Ba về đi!” Sau đó một đường đi thẳng vào trong. Bên ngoài, đạo diễn cùng các nhân viên trong đoàn rối rít an ủi ông ấy.
Ba giờ chiều, Cảnh Dã vội vã chạy vào đoàn phim tìm tôi, rằng Phàn Vĩ giữa ban ngày ban mặt bị ta hành hạ rồi. Cảnh tượng này những người có nhân sinh quan bình thường khó lòng chấp nhận nổi. Hai đồng chí cảnh sát lực bất tòng tâm bị ăn hai cái ghế vỡ đầu bác sĩ đem đi chữa trị rồi.
Cảnh Dã lái xe đưa tôi tới bệnh viện, vừa xuống xe, tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên. Trên đường, tôi đã gọi cho Kha Vĩnh Trạch lấy lệnh phong toả khu vực. Vì mà lúc tôi đến tầng 5 của bệnh viện nơi Phàn Vĩ nằm đã phong toả.
Cửa phòng đóng chặt khoá ngoài, đầu hành lang có bác sĩ y tá chờ sẵn, bên trong cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt. Bọn họ không ai thấy gì, chỉ có một mình Phàn Vĩ đang điên cuồng đập cựa quậy trong phòng.
Chết tiệt, mệnh lệnh của Kha Vĩnh Trạch cũng không các đồng chí cảnh sát này gan dạ hơn . Tôi tháo giày cao gót cầm trên tay, chạy như bay theo dọc hành lang. Cảnh này nếu lên phim chắc chắn rất đẹp mắt đây.
“Mở cửa!”
Từ phía xa tôi đã hét lên ra lệnh mở cửa, cảnh sát vừa mở cửa và tôi đứng giữa cửa trên tay cầm giày cao gót trời tròng một phút. Bởi vì tôi thấy, ta phân thân, còn Phàn Vĩ sợ hãi đến đỉnh điểm. Phía sau Cảnh Dã chạy đến đứt dây phanh đâm sầm vào tôi, sau đó ấy lùi ra hai bước.
Phân thân của ta có đến 10 cái, tàn ác có, đáng thương có, máu ghe ghê gớm có. Đủ các thể loại mà khiến cho một người chết nhát như Phàn Vĩ có thể chết lâm sàn bất cứ lúc nào. Đừng cậu ấy, nếu tôi chưa trải qua những thứ tởm lợm kia, thì tôi là người chết trước mới đúng.
Cô ta vẫn không dừng lại, vẫn màn rượt đuổi với Phàn Vĩ. Tôi hít một hơi dài, lấy can đảm ném một chiếc giày cao gót vào một phân thân của ta, hét lên: “Bắc Cung Phồn Di, có giỏi thì rađây đấu với tôi.”
“Cẩn thận!” Tiếng hét của Cảnh Dã phía sau lưng tôi, chiếc giày tôi vừa ném vào lúc này đang bay ngược trở ra. Tôi vội vã né tránh, chiếc giày lao vun vút trượt qua mặt tôi, va chạm vào lan can bệnh viện ra tiếng choảng vang vọng.
“Chết tiệt!” Tôi chửi thề một tiếng, máu điên dâng lên, tôi cầm chiếc giày còn lại lao vào phòng. Phàn Vĩ thấy tôi vào, đột nhiên hai mắt cậu ta đỏ lên như máu tát cho tôi một cú vào mặt. Tôi quay sang túm tóc cậu ta, tương chiếc giày còn lại trên tay vào đầu cậu ta: “Nhìn đi, cho rõ đi. Cậu nên tấn công ta chứ không phải tôi. Có hẳn một linh hồn hoàn chỉnh mà lại yếu đuối thế ư?”
Hừ! Đây hẳn là giống như các vị thầy đang trừ tà sao? Nhưng mà tôi so với bọn họ càng muốn dã man hơn. Bởi vì bọn họ thường sẽ dùng nhánh liễu hay bùa , còn tôi là dùng giày cao gót, đế...12 phân.
Phàn Vĩ cả người mềm nhũn ngã ầm xuống đất. Đám người bên ngoài ai nấy đều ra sức vào tôi. Rõ ràng hai cảnh sát cao to lực lưỡng lại bị Phàn Vĩ đánh cho nhập viện. Còn tôi một thân phụ nữ yếu đuối cùng vũ khí giày cao gót lại có thể một đòn hạ nốc ao cậu ta.
"Ninh Phồn Di, đến rồi sao?"
Giọng lanh lảnh pha tạp âm vang lên phía sau lưng, tôi quay đầu lại. Một phân thân của ta với hình dáng mặt mày nát bươm đang nhe răng khanh khách. Tôi theo bản năng nhắm mắt: "Làm sao mới buông tha cho cậu ấy?"
"Yếu đuối, lo cho ngươi trước đi."
Giọng ta khanh khách, tôi chưa kịp mở mắt đã cảm nhận một bàn tay lạnh lẽo đang nắm cổ chân mình. Giây sau đó đến phiên tôi bị lôi chân ngã sấp mặt ra sàn.
"Cảnh Dã, Cảnh Dã!" Tôi vừa ra sức đạp Phàn Vĩ đang nắm chân tôi vừa gọi. Cảnh Dã tốc độ cực nhanh lao vào chế ngự Phàn Vĩ. Tôi đứng dậy, đem bình cắm hoa trên bàn nhắm vào phân thân mặt nát bươm của ta mà phi tới. Cô ta lại rít lên đau đầu nhức óc, bình hoa kia không thấy đâu nữa cũng không mảy may ta sứt mẻ.
Một âm thanh cực đại vang lên, kéo theo một vật gì đó trượt qua tôi lần nữa. Tôi vội vã theo, bình hoa kia đã bay về phía Cảnh Dã dưới đất, mảnh vỡ thủy tinh sướt trên cánh tay , máu nhỏ xuống vài giọt. Thế , những giọt máu ấy vừa chạm đến mảnh thủy tinh đã lập tức bị nó hút vào. Chẳng mấy chốc những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất đã trở nên đỏ thẫm.
Tôi co chân chạy về phía Cảnh Dã, vừa đi ba bước đã quỵ xuống. Vết hằn trên cổ tôi lúc này đột nhiên đau đớn dữ dội, tôi khó khăn hô hấp đem hai tay ôm chặt cái cổ, cảm nhận bản thân sức lực bị trút mòn.
Bạn thấy sao?