Tân Nương Của Sơn [...] – Chương 5

05

Ta từ từ đưa tay ra.

Lúc này, ta mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó xung quanh dường như đậy, ngay cả không khí cũng bắt đầu căng thẳng.

Nhưng ta chỉ vén những sợi tóc dài tản ra của thần, chỉnh cho thần một tư thế thoải mái hơn.

Suy nghĩ vận hành trong thời gian dài cũng khiến ta nhanh chóng buồn ngủ, liền nằm trên những dây leo đó ngủ thiếp đi.

Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy những dây leo đã đan thành hình dạng chiếc giường, còn Sơn Thần thì đang phi mái tóc dài trầm ngâm về phía cửa hang.

Cảm thấy ta đã tỉnh, thần đột nhiên mở miệng một câu: "Biết tết tóc không?"

Ta vẫn còn thấy hơi mơ hồ, đột nhiên có một bàn tay đưa tới, trên đó đặt ngay ngắn một chiếc lược, chính là oán linh đưa tới.

Ta cầm lược đi tới, lược chải qua mái tóc dài của thần, những sợi tóc mềm mại bao bọc lấy đôi tay ta, trông vô cùng lưu luyến.

Chải xong, Sơn Thần soi mình xuống mặt nước: "Ồ." một tiếng.

"Vẫn là bím tóc."

Thần không để ý đến hành trẻ con như trò của ta, cứ thế đội bím tóc dài đi ra ngoài.

Ta thì có chút ngượng ngùng, vội vàng đuổi theo: "Ta chỉ biết mỗi thế này thôi..."

Thần lại không hề để bụng, chỉ cho ta một hướng xa xa: "Ngươi là loài người, cảnh giới này không cản ngươi, cứ đi theo hướng đó là có thể ra ngoài."

Nói xong, thần cũng không quan tâm ta phản ứng thế nào, lại quay về hang đó.

Lúc này ta mới biết thần thật sự không để ý đến câu trả lời của ta, đối với thần, ta có lẽ chỉ là một con sâu bọ thỉnh thoảng bò qua mà thôi.

, ta không định dài dòng kể lể hoàn cảnh của mình, ví dụ như ta quay về cũng chỉ có đường c h ế t, huống hồ ta chắc chắn phải báo thù.

, ta lặng lẽ quay về hang , lần này nhân lúc thần ngủ, ta búi tóc cho thần.

Hôm sau thần tỉnh dậy, thấy hình ảnh phản chiếu trong nước thì sửng sốt, :

"Lần này tay nghề khá hơn rồi."

06

Cứ thế, ta ở lại đây.

So với Sơn Thần thì oán linh lại giao lưu với ta nhiều hơn.

Ta thường cảm thấy oán linh giống như một bà mẹ già, mỗi khi Sơn Thần chỉ mặc trung y thổi gió trên núi cao, nó lại đột nhiên xuất hiện, sau đó tức giận chằm chằm thần.

Lúc này, Sơn Thần bất đắc dĩ : "Được rồi, rồi, ta sẽ về ngay."

Sau đó, có lẽ nó cũng thấy phiền, liền đưa cho ta một chiếc áo khoác ngoài, ra hiệu cho ta đi khoác lên cho thần.

Ban đầu ta còn hơi căng thẳng, dù sao thần cũng là tà thần nổi tiếng, sợ hành vi vượt quá giới hạn của ta sẽ khiến thần không vui.

Nào ngờ Sơn Thần chỉ ta một cái, sau đó xoa đầu ta.

"Đi thôi."

Hành này của thần khiến ta có chút không biết sao, ngay cả cảm giác chạm vào cũng như lửa đốt trên đỉnh đầu ta.

Ngay sau đó, một cảm giác chua xót đột nhiên tràn qua trái tim ta, khiến hốc mắt ta cũng ươn ướt.

Thật ra ta rất, rất hâm mộ Hoa Ngọc có thể nũng nịu với mẹ.

Nhưng họ chỉ coi ta là thứ xui xẻo, chưa từng cho ta một chút ấm áp nào.

Mà hiện tại, tà thần trong miệng họ lại là người đầu tiên chịu xoa đầu ta.

Đợi đến khi điều chỉnh xong tâm trạng trở về hang , ta thấy oán linh nấu canh dưỡng thân cho Sơn Thần, thần nhàn nhã uống, mắt đều híp lại.

Ban đầu ta định đứng nghiêm chỉnh thấy oán linh mặc tạp dề, cầm thìa sắt múc bát thứ hai, rồi ra hiệu cho ta đi qua.

Ta có chút kinh ngạc đứng tại chỗ, dù sao thì ta chưa từng gặp chuyện như .

Chỉ thấy Sơn Thần lại nhàn nhã uống một ngụm canh, chậm rãi : "Qua đây đi, đừng lãng phí tâm ý của nó."

Ngồi trên bàn, ta vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Không lâu sau, oán linh cũng đi qua, còn có một số sinh linh không cảm nhận trong không khí, dường như đều ríu rít vây quanh lại đây——

Mọi người cùng nhau quây quần bên nhau uống canh.

Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác như có nhà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...