03
Lễ dâng vật tế sắp đến, mặc dù ta đã bị thương đứa con quý báu của họ, cả nhà ba người họ hận không thể lột da ta vẫn bị trưởng làng ngăn lại.
Trưởng làng nghiêm nghị : "Đủ rồi! Ngày mai nó sẽ c h ế t, so đo với một kẻ sắp c h ế t gì!"
Hoa Ngọc lúc này cũng kiêu ngạo lên: "Con tiện nhân, trước khi c h ế t thì cứ vênh váo đi."
Lúc rời đi, tỷ tỷ ta khoác tay cha mẹ nũng, mẹ còn nhẹ nhàng an ủi tỷ tỷ ta: "Vết thương nhỏ này chỉ cần bôi thuốc mỡ vài ngày là khỏi thôi con."
Còn ta, sở hữu khuôn mặt giống hệt tỷ tỷ lại bị bọn họ cách ly bên ngoài, bị bọn họ đích thân đưa lên pháp trường.
May mắn thay, ta vốn đã muốn tìm đến cái c h ế t.
Người già trong làng rằng Sơn Thần vốn là một vị thần vĩ đại, dịu dàng nhân hậu, che chở cho một phương.
Nhưng theo thời gian, dân làng nhiều điều ác, Sơn Thần dần dần nổi giận, trở thành tà thần.
Dân làng ngu muội chọn cách dùng vật tế để kìm nén cơn thịnh nộ của thần, mặc dù có sự bình yên tạm thời việc ăn thịt người khiến sự hung bạo của thần càng tăng lên.
Vì , ta muốn thần ăn ta, trở thành một phần của sự hung bạo của thần, cuối cùng hủy ngôi làng mục nát này.
Vì , khi thần tha cho ta, định rời đi, đầu óc ta bỗng chốc ngừng lại, sau đó đột ngột tiến lại gần: "Không , ngài phải ăn ta!"
Có lẽ từ xưa đến nay chưa từng có dâu nào dám cãi lại thần như ta. Dù sao ta cũng muốn c h ế t, kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày.
Vì , bọn họ đương nhiên không biết hậu quả của việc cãi lại vị tà thần này.
"Ôi chao, sao lại còn có chuyện ép mua ép bán thế này nhỉ."
Ngoài dự đoán, thần không tức giận, chỉ nhíu nhẹ đôi mày đẹp, thở dài :
"Được rồi, chờ đến khi nào oán khí của ngươi tan hết, ta sẽ ăn ngươi."
Giọng điệu và thần thái đó, tựa như chỉ là lời một bậc bề trên bất lực dỗ dành một đứa trẻ vô lý.
04
Nhưng dù đã , ngay sau đó, thần liền quay lưng, muốn dẫn linh hồn rời đi. Trong chốc lát, muôn vàn linh hồn dâng trào, vô số âm thanh đáp lại vị thần này, quả thực vô cùng tráng lệ.
Thần sắp đi rồi!
Thần căn bản không để ta vào trong lòng, câu đó chỉ có ý bảo ta tự sinh tự diệt mà thôi.
Nhưng cho dù ta có quay về thì một dâu của Sơn Thần đã bị trả về cũng chỉ có con đường c h ế t.
Ngay thời khắc cuối cùng khi bọn họ sắp biến mất, ta thậm chí không kịp suy nghĩ, vội vàng túm lấy một oán linh gần thần nhất.
Oán linh có lẽ cũng không ngờ ta có thể túm nó đã không kịp giãy giụa.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng lóe lên, khi mở mắt ra lần nữa, ta đã đến một nơi như chốn đào nguyên ngoài cõi nhân gian——
Đẹp quá.
Ta lập tức bị cảnh đẹp trước mắt cho chấn . Đừng đến việc ta đã sống dưới lòng đất nhiều năm, ngay cả khi ở trên mặt đất trong thời gian ngắn, ta cũng chỉ thấy những vùng đất hoang vu.
Mà giờ đây, trời xanh mây trắng, chim hót hoa thơm, thỉnh thoảng có nai bò uống nước và đi lại trong rừng, đúng là một cảnh tượng tươi tốt tràn đầy sức sống.
Đây có lẽ là vùng đất sạch sẽ cuối cùng mà Sơn Thần vẫn đang canh giữ.
Sơn Thần thấy ta, chỉ hơi nhíu mày: "Đi theo à?"
Oán linh vội vàng quỳ xuống Sơn Thần chỉ xoa đầu nó: "Có lẽ oán khí của nó cùng tần số với ngươi, không đề phòng cũng là bình thường, không phải lỗi của ngươi."
Nói xong, thần đi đến một hang , từ đầu đến cuối đều không để ta vào trong lòng.
Ta ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Oán linh vội vàng chạy đến cản ta, ta không thẹn với lòng: "Lòng ta muốn c h ế t, trời đất có thể chứng giám, ngươi lo lắng cái gì?"
Oán linh không có não, lại không biết , nó ngây người một lúc, bẻ ngón tay rồi đi sang một bên suy nghĩ.
Ta tranh thủ thời gian này chạy vào trong.
Sau khi vào trong, ta biết tại sao nó lại cản ta.
Vị Sơn Thần vừa rồi còn sống như rồng như hổ, giờ đây mặt mày tái nhợt, nhắm chặt mắt, bị vô số dây leo quấn quanh, dường như đã mất hết sinh khí.
Vị thần này đang ở ngay trước mắt, hơn nữa lại không hề đề phòng ta.
Bạn thấy sao?