Tân Nương Của Sơn [...] – Chương 18

18

"Tệ nhất thì... ngươi... ta đi, vĩnh viễn... đừng hòng tìm nàng ta."

Hoa Ngọc lúc này hẳn là đã liều lĩnh.

Ta nghĩ, điều này cũng không đáng buồn lắm, quả nhiên ta luôn chuẩn bị cho huống tồi tệ nhất là không sai.

Nhưng lúc này, ta nghe thấy Hư Trạch khẽ một tiếng.

"Tệ nhất là ngươi sao? Ngươi nhầm rồi."

"Ta trấn giữ núi sông ở đây mấy nghìn năm, trước kia vạn vật cùng tồn tại, con người cũng an cư lạc nghiệp. Nhưng đến đời các ngươi lại tàn sát sạch sẽ vạn linh, ngày ngày oán khí của những vong hồn c h ế t oan không đủ để ta luyện hóa."

"Tất nhiên, nhờ có các ngươi, ta mới mở rộng tầm mắt, hóa ra có thể có nhiều cực hình, nhiều tra tấn như . Ồ, ngươi cũng là một trong số đó, máu tanh trên tay ngươi nhuốm, ta sẽ để ngươi nếm trải từ đầu đến cuối không thiếu chút nào."

Giọng Hoa Ngọc đột nhiên thay đổi, có lẽ nghĩ đến cái c h ế t của con cún con: "Không——"

Hư Trạch không nghe, tiếp tục : "Còn chuyện vĩnh viễn không tìm nàng thì càng là điều ngươi viển vông, ta sẽ tìm đi tìm lại, sớm muộn gì cũng tìm ra, chỉ là chậm một chút thôi."

Lời còn chưa dứt, đã có vô số dân làng vây quanh.

"Sơn Thần đại nhân, nàng không hiểu chuyện, ta biết chỗ, ta dẫn ngài đi!"

"Bọn ta đều ghét nàng ta, bọn ta không liên quan đến nàng ta mà!"

Tiếng ồn ào ùn ù kéo đến, ta không nghe rõ lắm, cho đến khi cánh cửa trước mặt ta mở ra, một tia nắng chiếu vào.

Lần này, ta thấy người nam tử mặc áo xanh tuấn tú, dang tay dịu dàng với ta:

"Ta đến muộn rồi, nương tử."

19

Khoảnh khắc ôm ta vào lòng, giọng Hư Trạch vang lên trầm ấm: "Ta không biết hóa ra nàng lại gần ta đến ."

"Có phải đã nghe hết rồi không."

"Ừm." Ta thành thật đáp một tiếng.

Cảm nhận người trong lòng hơi cứng đờ, ta nắm lấy tóc hắn ôm chặt hắn, hít sâu một hơi.

"Hư Trạch, về ta tết tóc bím cho chàng nhé."

"A." Nghe thấy cách gọi này, trong mắt hắn tràn đầy vẻ tán thưởng, vẻ mặt có chút giống như cún con ta vuốt ve, thỏa mãn: "Gọi lại một lần nữa nha."

"Hư Trạch, con người đối xử không tốt với chàng, ta sẽ đối xử tốt với chàng."

Thật ra ta biết, hắn trở nên như hẳn cũng rất thống khổ, một vị thần sinh linh như , lại phải bị ép ăn thịt người để kiềm chế sát khí của mình, hẳn là khó chịu lắm.

Hư Trạch nhịn không nhẹ, rồi dùng ánh mắt "con người rất đáng mà" ta.

Ta: "?"

Hắn ôn tồn : "Yên tâm đi, ta cũng không để mình chịu thiệt."

Lúc này ta mới thực sự nhận ra mặt khác của Hư Trạch quả thực tồn tại.

Hắn dẫn ta ra khỏi cửa, bên ngoài đen nghịt một mảnh người quỳ gối, hắn : "Ta không muốn nhiều về kết cục của các ngươi nhân quả luân hồi, đều là báo ứng, các ngươi nên hiểu."

Những người bên dưới lập tức sợ hãi đáp lời.

"Còn mấy người này." Hắn thản nhiên chỉ mấy người: "Có quan hệ mật thiết với nương tử của ta, coi như chuyện trong nhà, nên ta sẽ mang đi."

Hoa Ngọc ở trong đó, không còn thấy vẻ ngạo mạn như trước nữa, nàng ta mê muội mà sợ hãi Hư Trạch, nước mắt lưng tròng: "Sơn Thần đại nhân, ngài có biết không, ban đầu người chọn là ta mà!"

"Là ả ta cướp mất vị trí của ta!"

"Ta biết chứ." Lần này, Hư Trạch cuối cùng cũng rõ sự thật năm xưa: "Ta chọn chính là ngươi, nếu như lúc trước là ngươi đến, kết cục cũng chẳng khác gì những người khác."

"Nhưng lúc đó thứ ta thấy, linh hồn của người đến hôm nay không hiểu sao lại trong sạch đến ."

"Người như nên vào cõi của ta, nuôi dưỡng tử tế mới đúng."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...