15
Những người khác phía sau phản ứng thế nào ta không rõ khi bị Sơn Thần mang đi, lúc ngài còn hứng thú muốn thương lượng với ta về váy cưới, ta cuối cùng cũng hoảng sợ quỳ xuống:
"Sơn Thần đại nhân, ta chỉ thôi, thực sự không dám khinh nhờn ngài."
"Không sao mà." Ngài ngạc nhiên tiến lại kéo ta, híp mắt : "Đương nhiên là ta đồng ý mới ."
Nhưng ngài kéo ta một cái mà không kéo , ta vẫn cúi đầu im lặng.
"Ta hiểu rồi." Giọng dễ nghe của ngài bất đắc dĩ vang lên: "Bọn họ là không kính trọng ta, còn nàng lại nâng ta lên quá cao."
Ta cắn môi không . Ngài không sai, từ đầu đến cuối ta đều đặt ngài ở vị trí rất cao, không muốn nảy sinh chút ý nghĩ đụng chạm nào.
Cho nên lúc ban đầu Sơn Thần sẽ không giúp ta báo thù, trong lòng ta không hề oán trách. Theo ta thấy vốn nên như , ngài là thần minh, công bằng vô tư là lẽ đương nhiên.
Nhưng giờ đây Sơn Thần lại trực tiếp lật đổ suy nghĩ ban đầu của ta.
"Tức thật." Ngài nghiêm trang thở dài mắt vẫn chằm chằm ta: "Đây là trả thù sao? Biết thế lúc đầu đã không lời đó rồi."
Ta vội vàng : "Không có, không có."
"Trong một đám người không kính thần minh thế này, mà lại có một người sùng bái như nàng." Thấy không kéo ta, ngài ấy liền ngồi xuống cùng ta.
"Ta lại hy vọng nàng có thể bất kính với ta một chút."
Lời này có phần lỗ mãng, đến cả oán linh cũng vươn tay đánh vào cánh tay ngài ấy.
Ta thấy ngài ấy không chịu đứng lên, đành phải đứng dậy, Sơn Thần liền từng bước từng bước đi theo sau ta, ta ngồi xuống, ngài ấy cũng ngồi xuống.
Ngài khổ : "Ngươi nghĩ ta quá tốt rồi, A Giác, thực ra ta còn u ám hơn nàng nghĩ nhiều."
Ta vội vàng : "Đó là vì nhân gian đối xử không tốt với ngài, mới ép ngài..."
Sơn Thần lắc đầu, ôn hòa : "Ta không muốn nghe những điều này."
"Cách xưng hô đại nhân này có vẻ xa lạ quá, tục danh của ta ở nhân gian là Hư Trạch."
Nói xong, ngài ấy tràn đầy chờ mong ta.
Ta ngài, miệng "Hư, Hư." mãi mà không thốt ra , đến cả oán linh đã c h ế t từ lâu mà nghe cũng có chút khó hiểu.
Hư Trạch hơi đau lòng dời mắt đi, ta có chút không đành lòng: "Cho ta thêm chút thời gian, đại nhân."
"Được rồi, ta không ép nàng." Ngài ôn hòa .
"Bản thân ta không giống những kẻ phàm phu tục tử thô lỗ kia mà trò ép uổng."
"Ta cho nương tử đủ không gian, chờ đến khi nàng thành thân thì vui vẻ gả cho ta."
Thực ra ta mơ hồ cảm thấy lời này có chút không ổn, miệng thì cho đủ không gian lại không cho phép phản bác mà phải vui vẻ gả...
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Hư Trạch đã tháo trâm cài tóc của mình xuống, mái tóc xanh trong nháy mắt như thác nước đổ xuống, ta hoa mắt.
Sau đó sắc mặt ngài ấy như bình thường, dùng trâm cài tóc búi tóc cho ta.
Trước kia ta tự thấy không có gì nay có chuyện này, mới phát hiện ra việc tóc xanh quấn quanh ngón tay thực sự quá mức mơ hồ.
"Được rồi." Ngài thắt xong một nút thắt cuối cùng: "Trâm cài tóc này có thể giúp nàng tránh một kiếp nạn, hãy bảo vệ nó giúp ta nhé."
"Chăm sóc bản thân thật tốt."
Nói xong, ngài ấy đi luôn, ngay cả oán linh cũng không để lại.
Giống như chỉ cần ta ổn, ngài ấy cũng chẳng mong cầu gì thêm.
Bạn thấy sao?