Tân Nương Của Sơn [...] – Chương 13

13

Cái ôm bất ngờ thay ta ngăn chặn mọi ác ý. Ta không thấy bên ngoài nghe thấy tiếng dao rơi xuống.

"Ôi chao, vốn dĩ không muốn hiện thân."

Nghe thấy giọng ôn hòa quen thuộc, đầu óc ta choáng váng, là Sơn Thần.

Ta chưa bao giờ đến gần ngài như , vô thức không nhịn hít mạnh như một cún con, sợ rằng lần sau sẽ không có cơ hội nữa.

Mãi đến khi nghe ngài khẽ vỗ đầu ta, ta mới hoàn hồn.

Ta muốn ngẩng đầu ngài tay ngài lại không cho phép, mạnh mẽ ấn ta vào lòng, khẽ thở dài:

"Sao không trốn? Cũng không biết quý bản thân mình."

Ngài không để ý đến ai, tiếp tục dùng tay siết chặt lấy tay ta đang cầm dao, lại nhẹ nhàng gỡ con dao xuống.

"A Giác, nàng là linh hồn sạch sẽ nhất ta từng gặp, không nên nhuốm máu tanh."

Ngài xoa đầu ta: "Cái mùi vị đó rất khó chịu, có ta là đủ rồi."

Lời này nghe có vẻ không đúng, ta ngây ngốc : "Không cần phiền ngài, đại nhân, ta có thể tự giải quyết."

"Ồ, như vẫn khác." Ngài chậm rãi : "Dù sao bây giờ nàng là thần hậu, nếu ngay cả thê tử mà ta cũng không bảo vệ thì đúng là một tên trượng phu vô năng."

Lời này khiến đầu óc ta có chút quá tải, không hiểu ý là gì lại thấy oán linh bên cạnh ngài ấy cũng thò đầu ra, trên cổ đeo một đóa hoa đỏ to ngốc nghếch .

"Nó chắc chắn phải hoa đồng." Sơn Thần bất đắc dĩ nó: "Nói là lúc còn sống chưa sống đến tám tuổi, muốn vui chơi một phen."

Ta vẫn có chút không dám tin, vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy giọng hoảng sợ của cha chen vào: "Là, là Sơn Thần sao..."

"Cẩn thận lời ." Sơn Thần thong thả chậm rãi mở miệng.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kinh hô vang lên.

"Than ôi!" Ngài không khỏi tiếc nuối : "Xem đi, không kính trọng thần minh, giọng đã bị cướp mất."

14

Lời này của ngài nhẹ như lông hồng lại khiến toàn bộ hiện trường c h ế t lặng như tờ.

Lúc này không còn ai dám mở miệng nữa, Sơn Thần mới hoàn hồn an ủi ta: "Đừng sợ ta, A Giác."

Không đến nỗi. Ta mạnh mẽ lắc đầu: "Ta không dám khinh nhờn ngài..."

"Nhưng, là nàng chủ cầu thân với ta mà." Đôi mày đẹp của Sơn Thần hơi nhíu lại.

Ta giật mình, ta luôn rất sùng bái Sơn Thần, hẳn chưa từng có lời lẽ vượt quá giới hạn.

"Nàng kiếp sau cũng muốn hầu hạ ta." Sơn Thần thản nhiên : "Ở chỗ chúng ta, như thế chính là đã định ra lời hứa hẹn cả đời cả kiếp."

Ngay cả oán linh cũng xấu hổ cúi đầu, như thể đang thầm rằng lúc đầu ta lớn tiếng cầu hôn trước mặt mọi người táo bạo đến mức nào.

Ta bối rối trong gió.

Ta! Không! Biết! Mà!

Sơn Thần rất nhạy cảm với cảm , thấy ta có vẻ không muốn nhận, ngài ấy khẽ thở dài: "Được rồi."

Ngài về phía bên kia, nơi những người nhà họ Hoa đang run rẩy quỳ gối.

"Nếu không thích nghi với quy củ của thần thì cứ theo tập tục của các nàng mà ."

"Nhân loại thành thân thì hình như trưởng bối phải ngồi ở vị trí cao nhất."

"Nên phiền các vị sống thêm mấy ngày, xem qua hôn lễ của ta và A Giác rồi hãy đi."

Lời ngài ấy thật lễ phép, nếu không lắng nghe cẩn thận thì không biết đây là lời đe dọa tính mạng.

"Các ngươi chuẩn bị đầy đủ, ba ngày sau, ta sẽ thành thân với A Giác."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...