11
Vì hiện tại ta tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt người khác nên ta để Trần Mộc Kiếm đi trước, nếu có huống không ứng phó , ta sẽ xuất hiện.
Từ xa, ta đã nghe thấy giọng đầy kinh hỉ của Hoa Ngọc: "Mộc Kiếm ca ca, huynh đến rồi!"
Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, hoàn toàn không ra dáng vẻ tàn nhẫn, sát sinh linh trước kia.
Mà sau khi nghe xong ý định của đối phương, nàng ta càng thêm kích .
"Nhanh đồng ý với chàng ấy đi, cha, mẹ!" Nàng phấn khích ôm lấy cha mẹ mình: "Con đồng ý, con đồng ý!"
Bị Hoa Ngọc khích , ngay cả cha mẹ nàng cũng chưa kịp nghe hết đã vội vàng vui mừng đồng ý.
Đúng lúc không khí đang vui vẻ, câu tiếp theo của Trần Mộc Kiếm lại khiến cả hội trường lạnh ngắt:
"Tiểu sinh chắc chắn sẽ đối xử tốt với nhị nương."
"Nhị nương?" Mẹ nhíu mày: "Nhị nương nào chứ! Nhà chúng ta chỉ có một mình Hoa Ngọc là con !"
Hoa Ngọc cũng từ sự vui mừng vừa rồi lập tức chuyển sang tức giận: "Mộc Kiếm ca ca, ta chính là ta, huynh đang gì !"
Thấy nhà họ Hoa sắp cắn c h ế t chuyện ta không tồn tại, để kế hoạch tiếp tục, ta đành phải đứng ra:
"Đương nhiên là có nhị nương, cha mẹ quên con rồi sao?"
12
Ta không to khi lời thốt ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Lại vì dung mạo ta so với trước kia còn đẹp hơn nên ngoài sự kinh ngạc, họ còn thêm một chút không thể tin nổi.
"Không đúng, ngươi không thể là nàng ta!"
Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Hoa Ngọc, nàng không thể tin nổi chằm chằm ta, nghiến răng nghiến lợi tiến đến:
"Ngươi hạ mình đóng giả nàng ta phải không, ai mà chưa từng thấy dáng vẻ vừa mới ra khỏi phòng của nàng ta chứ, dáng vẻ đó ai mà thấy không tránh xa ba thước!"
Nói xong, nàng ta lấy lại sự tự tin chắc chắn.
Dù sao thì so với những nữ tử khác, điều nàng không thể chịu đựng nhất chính là đứa muội muội vẫn luôn bị nàng chèn ép lại có thể vượt qua nàng.
Ta sắc mặt không đổi, bình tĩnh : "Tỷ tỷ, tỷ đã từng chắc chắn sẽ cứu muội ra ngoài mà."
Khi ta trả lại nguyên văn cho nàng những lời nàng từng , cuối cùng nàng cũng hoảng loạn.
Nàng biết là ta rồi. Bởi vì chuyện này ngay cả cha mẹ nàng cũng không biết, chỉ có ta mới để trong lòng.
Mà Trần Mộc Kiếm cũng đầy vẻ dịu dàng ta: "Đúng , người ta muốn cưới chính là vị nhị nương này."
"Không thể!"
Nàng hét lên: "Ta, ta đối xử với huynh tốt như ..."
Nàng Trần Mộc Kiếm, lại khuôn mặt không tì vết giống hệt nàng của ta, đột nhiên đưa tay sờ lên mặt mình, thần thần bí bí :
"Vết sẹo, chắc chắn là vì vết sẹo này."
Nàng oán hận ta: "Là ngươi! Mộc Kiếm ca ca ta, nếu không sẽ không muốn cưới khuôn mặt này, ngươi còn dám xuất hiện--"
Nàng xong, cầm dao định đâm vào mặt ta.
Lúc này Trần Mộc Kiếm cách ta ba bước chân, hắn muốn tiến lên kéo ta không kịp.
Nhưng không ai trong số họ biết rằng, ta cố ý.
Ta khẽ nắm chặt con dao trong tay áo, như cũng tốt, nàng chỉ ý đến khuôn mặt ta, thế thì ta có thể đâm vào tim nàng.
Đây là cơ hội báo thù lớn nhất của ta, ta chắc chắn phải Hoa Ngọc c h ế t mới có thể an ủi linh hồn người duy nhất của ta.
Còn tương lai sống hay c h ế t, điều đó không còn quan trọng nữa.
Ngay khi mũi dao của nàng chạm vào mặt ta, đột nhiên một bàn tay to lớn nhẹ nhàng bọc lấy bàn tay ta trong tay áo, sau đó một cái ôm đầy mùi gió núi trong lành ôm ta vào lòng.
"Đã là tân nương của ta rồi, sao còn có thể gả cho người khác ."
Bạn thấy sao?