Tân Khoa Trạng Nguyên [...] – Chương 3

6

Lần này hoàng đế đến, cũng như mọi khi, chỉ là cùng ta ăn chút trà bánh, trò chuyện về những chuyện vặt vãnh.

Nhìn hoàng đế, vẫn thân thiết với ta như kiếp trước, lòng ta dù đã đầy thương tích, cũng  xoa dịu phần nào.

Khi hoàng đế rời đi, ta lại chìm vào dòng suy nghĩ.

Phải biết rằng Tiết Vinh Lâm chẳng qua chỉ là một trạng nguyên vừa mới bước chân vào chốn quan trường, dù hắn thông minh, tài cao bát đẩu, lại còn có ta giúp đỡ.

Nhưng tốc độ thăng tiến của hắn trong kiếp trước thật sự quá nhanh.

Thậm chí, nhiều lần không phải do sự giúp đỡ của ta mà hắn lại tiến xa như .

Chẳng lẽ ngoài ta ra, còn có người khác giúp hắn sao?

Nhưng hắn mới đến triều, thì người đó có thể là ai?

Trong lúc suy nghĩ, gương mặt thân thiện của hoàng đế hiện lên trong tâm trí ta, khiến toàn thân ta không khỏi run rẩy.

Phải rồi, kiếp trước dù ta bị Tiết Vinh Lâm tính kế, người ban lệnh lăng trì xử tử ta lại là hoàng đế.

Chỉ tiếc khi đó, ta đã đổ hết sự oán hận và ý lên Tiết Vinh Lâm, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Tiết Vinh Lâm quyền lực ngút trời, hoàng đế là người nắm cả thiên hạ trong tay, nếu hắn thật sự muốn bảo vệ ta, thì với tính cách của hắn, không thể nào không bảo vệ nổi.

Quan trọng nhất là, vừa rồi hoàng đế đến cũng quá trùng hợp.

Nhận ra điều này, n.g.ự.c ta lại đau âm ỉ.

Hoàng đệ ơi, hoàng đệ, chúng ta là tỷ đệ ruột thịt cùng một mẹ, tại sao đệ lại đối xử với tỷ như thế?

Tất nhiên, có lẽ suy đoán của ta là sai.

Ngày hôm sau, ngay sau khi buổi triều sớm kết thúc, hoàng đế lại đến phủ công chúa.

Vừa thấy ta, hắn lập tức bỏ qua vẻ uy nghiêm của một hoàng đế, nhăn mày kéo tay áo ta.

"A tỷ, tỷ không biết đâu, sáng nay trên triều, đám lão già đó ta tức c.h.ế.t đi ."

Nhìn khuôn mặt hắn vẫn đầy vẻ ngây thơ, mắt ta bỗng trở nên cay xè.

Ta thản nhiên quay mặt đi chỗ khác, về phía tách trà bên cạnh, cẩn thận giấu đi cảm , rồi cầm một chén trà đưa cho hắn: "Ồ? Chuyện gì mà khiến A đệ tức giận như ?"

Hoàng đế nhận lấy chén trà, uống một hơi, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh ta: "Có vài lão già dám buộc tội tỷ, rằng A tỷ không nên can thiệp vào triều chính, còn tỷ hoang dâm vô độ."

"Họ biết gì chứ, A tỷ là người tốt nhất trên thế gian này, ta sao có thể tin lời họ chỉ vì họ rằng tân trạng nguyên Tiết Vinh Lâm đã từng ở trong phủ của tỷ."

---

7

Ta lặng lẽ lắng nghe như mọi khi, không vội vàng lên tiếng.

Ngược lại, hoàng đế sau khi xong lại quay sang ta: "A tỷ, ta thấy Tiết Vinh Lâm hình như thật sự thích tỷ."

"Nếu tỷ cũng thích hắn, A đệ ủng hộ tỷ."

Tay ta giấu trong ống tay áo khẽ siết chặt, sau đó vẫn giữ nụ hỏi lại hắn: "Nhưng hoàng thượng, tân trạng nguyên đã có thê tử, dù ta là công chúa, sao có thể cướp phu quân người khác?"

Hoàng đế đáp: "Chuyện đó có sao đâu, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp mà."

Ta chằm chằm vào mắt hắn hỏi: "Ý của hoàng đế là để ta thiếp cho hắn?"

Hoàng đế không ta, khẩy : "Chắc chắn là không rồi, dĩ nhiên là tỷ chính thê, còn thê tử hắn thiếp. Một người hèn mọn nhỏ bé, sao có thể sánh vai với A tỷ."

"Ta không quan tâm, nếu A tỷ thích, dù là ngôi sao trên trời, ta cũng sẽ hái xuống tặng cho tỷ."

Khoảnh khắc này, ta không thể hiểu thấu hoàng đế có bao nhiêu phần thật lòng.

, ta đáp: "Không cần đâu."

Hoàng đế thắc mắc: "Tại sao?"

Ta lo lắng : "Đêm qua, ta mơ thấy mẫu hậu, người dặn dò ta từ nay phải thu liễm tính khí, nhiều việc thiện, nếu không... sẽ không có kết cục tốt."

"Vì thế, ta định viết một lá thư sám hối, ba ngày sau sẽ đến chùa tịnh tu một thời gian."

Nói xong, ta cúi người hành lễ với hoàng đế: "Xin hoàng thượng chấp thuận."

Hoàng đế ta, miệng hơi hé, một lúc lâu sau mới : "Nếu mẫu hậu có lời trong mộng, thì theo ý a tỷ."

Sau khi hoàng đế rời đi, ta không hề nhàn rỗi.

Nếu thật sự có kẻ muốn hãm ta, không thể tránh khỏi việc hắn đã cài cắm gián điệp bên cạnh ta.

Việc cấp bách bây giờ là tìm ra người đó.

Rốt cuộc, hiện tại bất cứ ai ở bên ta cũng có thể là kẻ phản bội.

Ta bắt đầu nhớ lại ngày ta bị xử lăng trì trong kiếp trước.

Lúc đó, ta đã cảm nhận nguy hiểm, định dàn dựng cái c.h.ế.t giả, Tiết Vinh Lâm vẫn tìm ra ta, khiến ta không thoát khỏi cái chết.

Nhưng khi đó, Lục Yến Chiêu, người đáng lẽ phải bảo vệ ta, rốt cuộc đã ở đâu?

Chẳng lẽ, kẻ phản bội ta là hắn?

Nghĩ đến đây, ta từ từ tựa người vào ghế mềm : "Lục Yến Chiêu, ra đây đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...