Tân Hoan (Niềm Vui [...] – Chương 85

Hai nàng đứng đối diện nhau ở bên đường, trước sau đều có người đi đường lui tới không ngừng, cứ đi ngang qua bên cạnh.
Khương Vân lựa chọn vế sau.
"Em muốn đi dạo trước".
Lục Niệm Chi liền cùng nàng tiếp tục dạo phố.
Đèn đường lộng lẫy, phóng tầm mắt nơi nơi đều sáng bừng, có chút chói mắt.

Hai người từ tiệm cơm Tây đi đến cuối con phố bên cạnh cũng không gì, chủ yếu là Khương Vân ít , không nghĩ mở miệng gì đó.
Cuối phố là một cửa hàng bán nhạc cụ, chủ yếu bán đàn ghi-ta.

Thời gian này bên trong không có khách hàng, chỉ có ông chủ ở đó.

Khương Vân nghiêng đầu , bỗng nhiên hỏi: "Chị mấy tuổi thì bắt đầu học ghi-ta?"
Lục Niệm Chi đi bên tay phải nàng, không rối rắm tại sao nàng hỏi mà nghĩ nghĩ đúng sự thật trả lời: "Lúc bảy, tám tuổi".
"Vì thích sao?"
"Không phải".
"Ba mẹ cầu?", Khương Vân nghiêng đầu .
"Uhm", Lục Niệm Chi gật đầu, đi tới hai bước lại : "Mẹ chị thích nên để chị đi học".
Đây là lần đầu Khương Vân nghe nhắc tới người mẹ đã qua đời của , Lục Niệm Chi rất ít đề cập tới người trong nhà, đặc biệt là mẹ mình.
Bất quá đây cũng không phải là đề tài cấm kỵ hay đau xót gì, Lục Niệm Chi không để ý mà với Khương Vân một chút, coi như là thời gian không quá nhiều mà tuỳ tiện vài câu, có chút bất đắc dĩ : "Lúc ấy ba chị không đồng ý, muốn chị học đấu kiếm, bọn họ còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận".
Chú ý tới người này đối với ông lão thay đổi xưng hô, Khương Vân yên lặng lắng nghe.
"Hai năm sau bà ấy phát bệnh rồi qua đời", Lục Niệm Chi thấp giọng , ngữ khí trở nên nhẹ nhàng chậm rãi.
Nghe Khương Vân ngẩn ra, muốn an ủi hai câu lời nghẹn trong cổ họng không ra .

Lục Niệm Chi cũng không phải quá để ý, đều là chuyện cũ đã qua, lúc ấy khổ sở như thế nào, qua mười mấy năm rồi, đã sớm quên cái cảm thụ đau xót đó, hiện tại có thể nhớ đến đều là hồi ức mơ hồ.
Cô bắt thần sắc của Khương Vân, trấn an mà : "Chị không có đau lòng, em đừng để ý như ".
"Không có", Khương Vân không biện giải nhiều.
"Cảm giác em là người trọng ", Lục Niệm Chi nhẹ giọng , "Tương đối để ý mấy chuyện này".
Khương Vân lại gần một chút, "Cảm giác của chị sai rồi".
Lục Niệm Chi dùng dư quang nàng, cố ý vô chạm chạm mu bàn tay nàng, "Không sai ".

Khương Vân giống như không cảm giác chạm nàng, lần này thế lại không chủ như trước, không đáp lại.

Nếu là mấy ngày trước, nàng ít nhất sẽ trở tay chạm chạm Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi chó ngáp phải ruồi chọc trúng tâm sự của Khương Vân, cảm của nàng bắt đầu lộ dần ra, rốt cuộc cũng thể hiện ra có chút mất mát, cũng không lập tức ra mấy chuyện đó mà trầm mặc trong chốc lát, chờ khi đi cách cửa hàng ghi-ta một đoạn xa, nàng mới nhỏ giọng : "Em cũng rất tin tưởng vào trực giác của mình như ..."
Có một chiếc xe từ bên cạnh chạy tới, chậm rãi đi ngang qua
Lục Niệm Chi biết trong lòng Khương Vân có việc, cũng đoán hẳn là cùng Tần Chiêu có quan hệ, rốt cuộc trừ bỏ Tần Chiêu thì không có nhân tố nào khác có thể tác nàng, chỉ là trước sau không hỏi nàng, kiên nhẫn chờ Khương Vân mở miệng.
Bộ dạng này của Khương Vân chính là sẽ với , nếu nàng không muốn thì khẳng định nàng sẽ cầu về khách sạn nghỉ ngơi rồi chứ không phải đêm hôm khuya khoắt còn đi dạo ngoài đường.
Lục Niệm Chi nàng, thoáng thấy Khương Vân siết chặt hoa trong tay.
Khương Vân hỏi: "Có thể một chút chuyện trước kia không?"
Lục Niệm Chi vẫn như trước, chủ giữ tay nàng lại, dùng lòng bàn tay ấn ấn mu bàn tay nàng trấn an, "Lúc nào?"
"Lần chị trở về thành phố S".
Khương Vân từ trước tới nay cũng chưa hỏi qua chuyện này mà hiện tại lại mở miệng .
Lục Niệm Chi hơi hơi dùng sức cùng nàng mười ngón tương khấu.
"Em muốn nghe cái gì?"
Khương Vân : "Gì cũng ".
"Chị sợ em nghe xong sẽ khó chịu", Lục Niệm Chi thẳng thắn, "Sự tương đối phức tạp".
Trên mặt Khương Vân không có nhiều biến hoá, chỉ : "Sẽ không khó chịu".
Lục Niệm Chi tất nhiên là không tin rồi.
Khương Vân còn thêm: "Chị có thể đơn giản thôi".
Lục Niệm Chi mỉm , bộ dạng không còn biện pháp khác, cuối cùng cũng thoả hiệp.
Cô suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi , đem những việc mình đã báo hết cho Khương Vân, bao gồm chuyện âm thầm đào hố Hứa gia cùng Tần gia.

Cô không vì bản thân mà tìm cớ, chuyện đã thì nhận hết.
Kỳ thật có rất nhiều chuyện Khương Vân không biết, ví dụ như Hứa gia nguyện ý nhường ra lợi ích để giảng hoà với Đậu gia, Đậu gia bên ngoài ra vẻ không chấp nhận không khách khí đem những cái đó thu vào trong tay.

Hai nhà tuy rằng không thể hoà hảo như ban đầu không giương cung bạt kiếm nữa.

Có một số việc không thể quá bức người, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.

Đậu Ninh Thành đã tìm đối tượng liên hôn khác, tháng tám vừa rồi đã tiến hành lui tới.

Đối phương là một đại tiểu thư tri thức, dịu dàng, so với Hứa Tri Ý còn trẻ trung xinh đẹp hơn.
Mà phía Hứa Tri Ý, những chuyện của ta cũng thiệt phức tạp.
Cô ta bị đưa ra nước ngoài không chỉ bởi vì ta cùng Tần Chiêu chuyện bị phát hiện mà trên thực tế còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
- Hứa Tri Ý thủ bị thương người khác.
Khương Vân căn bản không rõ ràng chuyện này, thoáng cái ngẩn ra, hỏi: "Ai bị thương?"
"Tần Chiêu", Lục Niệm Chi đúng sự thật .
Khương Vân có chút không hiểu: "Vì sao?"
"Cô ấy phát bệnh", Lục Niệm Chi , "Cô ấy đập bể một cái ly thuỷ tinh, dùng mảnh vỡ Tần Chiêu bị thương".
Khương Vân hơi kinh hãi, không hiểu sao lại như thế.
Hứa Tri Ý tuy rằng người ta chán ghét ta đối với Tần Chiêu thích không phải giả vờ, cho dù đôi khi ra những hành vi khiến người khác không thể lý giải ta không giống người cực đoan như , không nên hướng Tần Chiêu thủ.

Cô ta thương tổn người khác còn có thể hiểu , có lẽ là do hay bị chọc giận thương tổn Tần Chiêu thật không có đạo lý.
Lục Niệm Chi biết Khương Vân đang nghi ngờ chuyện gì, lập tức giải thích: "Hứa Tri Ý có bệnh rối loạn lưỡng cực" (*)
(* Rối loạn lưỡng cực là căn bệnh tâm lý phổ biến với tên gọi khác là bệnh rối loạn hưng –.

Bệnh chủ yếu liên quan đến các trạng thái thay đổi tâm lý từ mức thấp của bệnh trầm cảm cho đến mức cao của bệnh hưng cảm.

Chúng ta có thể dễ dàng nhận biết bệnh khi trạng thái cảm trái ngược, vừa hưng cảm rồi lại trầm cảm.

Hiểu một cách đơn giản hơn về căn bệnh này chính là sự thay đổi liên tục về trạng thái cảm .

Khi thì mệt mỏi, buồn chán, mất đi hứng thú trong cuộc sống cùng mọi hoạt hằng ngày.

Tuy nhiên, sau đó lại thay đổi chuyển sang dư thừa năng lượng, phấn khích quá mức, vui vẻ, nhanh không kiểm soát...)
Chuyện này chỉ có một ít người biết , Khương Vân không thân với ta đương nhiên không biết.
"Từ khi còn nhỏ đã mang bệnh, mấy năm nay vẫn luôn duy trì chữa trị", Lục Niệm Chi lại Khương Vân, chần chờ một lát mới tiếp tục : "Trước kia đều là Tần Chiêu theo ấy chữa trị".

Người mắc bệnh xưa nay đều đáng thương, Hứa Tri Ý cũng không ngoại lệ, bệnh của ấy cũng không quá nghiêm trọng, mấy năm gần đây liên tục điều trị, hiệu quả cũng rõ ràng.

Hứa gia bên đó vì mà che giấu bên ngoài nhiều năm, sợ bên ngoài biết chuyện sẽ tạo thành thương tồn đối với Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý từ nhỏ đã rất ỷ lại Tần Chiêu, cơ hồ coi ấy như thuốc tốt chữa bệnh cho nên mới xảy ra cớ sự sau này, cùng với những hành vi của Hứa Tri Ý khiến người khác khó có thể lý giải.

Trước mặt người ngoài ấy biểu hiện thực sự bình thường, rất ít khi có hành vi kích thích mà Hứa gia mấy năm nay cũng thật chăm sóc ấy.

Ngay cả ấy tới thành phố C công tác cũng phái người chuyên môn đi theo trông giữ.
Trước đó người Hứa gia nghĩ ở thành phố C có Tần Chiêu, cho rằng Hứa Tri Ý đi thành phố C lại càng tốt ai mà ngờ sự việc lại phát triển thành như .
Sau sự kiện lần trước Hứa Tri Ý cũng chưa từng lại xuất hiện cũng không đi tìm Khương Vân phiền toái, cho tới nay cũng không thấy bóng dáng, không phải bởi vì ấy không muốn đi mà là ấy phát bệnh, trước tiên đã bị đưa về thành phố S.
Sau khi nháo chuyện như Hứa Tri Ý cũng không có chút hối hận nào về hành của chính mình còn lén chạy tới Tần gia tìm Tần Chiêu, muốn Tần Chiêu cùng mình rời đi.

Tần Chiêu không chịu, ấy liền không quan tâm gì hết mà nháo một trận, trạng thái cả người đều trở nên thật không thích hợp.
Sau đó Tần gia cùng Hứa gia mang theo hai người bọn họ đi xin lỗi Đậu gia.

Ngay cả cửa cũng chưa vào mà thời điểm này lại có thể thấy hành vi của Hứa Tri Ý trở nên mất khống chế, nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn tấn công Tần Chiêu.
Sau khi chuyện này phát sinh không bao lâu thì Hứa gia liền đem Hứa Tri Ý đưa ra nước ngoài, trước hết là để ổn định cục diện, đem phiền toái xử lý, thứ hai là để Hứa Tri Ý có điều kiện chữa trị tốt hơn.
Một đoạn thời gian ngắn như mà đã xảy ra thật nhiều chuyện cũng khó trách Tần Chiêu biến hoá nhiều như thế.
Khương Vân nghe xong mấy chuyện này nhất thời không biết nên gì nữa.
Nói thật, chuyện ngoại này sai lầm chủ yếu là xuất phát từ Tần Chiêu Hứa Tri Ý cũng không phải kẻ vô tội, chỉ là ta bị bệnh từ lâu nên người ta thổn thức thôi.

Khương Vân không phải thần thánh, sẽ không bởi vì ta bệnh mà đồng với Hứa Tri Ý, chỉ là nàng có chút cảm khái.
Ai cũng không nghĩ xảy ra hoàn cảnh như , sao mà dự đoán chỉ vì một đoạn cảm mà nảy sinh nhiều phiền toái như thế.
Lục Niệm Chi ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, tận lực không đem sự việc quá nặng nề.

Cô cũng không biết Hứa Tri Ý bị rối loạn lưỡng cực.

Mấy năm nay cũng không phát hiện bất cứ chuyện không bình thường gì, chỉ biết Hứa Tri Ý cùng Tần Chiêu quan hệ nhiều tầng cắt không đứt, càng gỡ càng buộc chặt với nhau.
Người tám năm thế mà lại cùng khác có những đoạn quá khứ không thể vứt bỏ như , trong lòng Khương Vân ngũ vị tạp trần.
Nàng vừa đi vừa nắm tay Lục Niệm Chi, cửa hàng đàn ghi-ta sau lưng đã cách thật xa.

Hai người đi một vòng lớn rồi về tới chỗ đậu xe.
Khương Vân không có đối với những chuyện rối loạn lung tung đó nêu lên góc của bản thân, chỉ ôn hoà hỏi: "Vậy còn chị?"
"Chị thì sao?", Lục Niệm Chi khó hiểu hỏi.

"Trong lúc ở bên này, chị có ảnh hưởng gì không?"
Lục Niệm Chi ngữ khí nhẹ nhàng, "Cũng tốt".
"Thật không?"
"Uhm".
Khương Vân không , cúi đầu mặt đường, trong chốc lát lại ngẩng đầu im lặng không gì.

Lục Niệm Chi nàng, thoáng dùng sức nhéo nhéo ngón cái nàng.
Như không cảm giác trấn an của người này, Khương Vân không có phản ứng, qua hồi lâu nàng mới hỏi lại: "Vậy một mình chị ở thành phố C mấy năm nay vẫn ổn chứ?"
Những lời này hỏi quá đột ngột, Lục Niệm Chi thoáng chốc dừng lại.
Thanh âm Khương Vân quá nhẹ nhàng, trên đường lại ầm ĩ như khiến dường như không nghe rõ nàng vừa mới gì.

Lục Niệm Chi dừng bước chân, không hề đi về phía trước, nàng cũng không nhúc nhích, hai người đồng thời dừng lại bước chân.
Lục Niệm Chi sao nghe không hiểu, đoán hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô đối diện ánh mắt Khương Vân, không lập tức trả lời, một hồi lâu mới vạn phần khẳng định đáp: "Khá tốt".
Khương Vân không còn gì khác.
Lục Niệm Chi không buông tay nàng ra, vẫn nắm gắt gao như cũ, thấy dáng vẻ này của nàng còn an ủi mà xoa xoa mu bàn tay nàng.
"Đừng nghĩ nhiều như ", Lục Niệm Chi .
Khương Vân phủ nhận: "Không có".
"Em thoạt rất khổ sở", Lục Niệm Chi ôn nhu .
Khương Vân cắn môi.
"Không cần thiết như ", Lục Niệm Chi thấp giọng , "Không cần thương tâm".
Khương Vân : "Không có thương tâm".
Có lẽ là không biết nên tiếp như thế nào, Lục Niệm Chi trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: "Em khá tốt".
Nói xong lại bổ sung: "Vẫn luôn như thế".
Hai người tầm mắt đối diện nhau, đứng bất sau đó đều yên lặng.
Ánh đèn chiếu bên này, Khương Vân con ngươi có chút ướt át, không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên hỏi: "Chị thích em sao?"
Hỏi không phải là hiện tại.
Kỳ thật đáp án đã sớm biết Lục Niệm Chi vẫn nghiêm túc khẳng định mà : "Thích".
Hốc mắt Khương Vân lập tức đỏ ửng, rất không có tiền đồ, còn có chút mất mặt.
Lục Niệm Chi nâng tay sờ sờ mặt nàng, dùng đầu ngón tay ở trên mặt nàng cọ nhẹ.
Khương Vân ôm lấy Lục Niệm Chi, tay đặt ở eo người này.
Lục Niệm Chi vỗ vỗ lưng nàng, trấn an : "Không có việc gì, đều đã qua rồi"..

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...