Kết hôn chỉ là sự khởi đầu mới của , không phải là sự kết thúc.
Một hồi nghi thức qua đi, sinh hoạt sau đó cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ càng thêm danh chính ngôn thuận thì mọi thứ dường như vẫn như trước.
Sau khi kết hôn và mời khách, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi lại đi ra ngoài du lịch một chuyến, tương đương với hưởng tuần trăng mật.
Hai người chọn những địa điểm vui chơi nhỏ, chủ yếu là để đi dạo, thư giãn và cảm nhận phong tục tập quán của mỗi nơi.
Trong chuyến đi, họ cũng sẽ gửi một số quà lưu niệm và các đặc sản địa phương cho bè và người nhà.
Mãi cho đến khi trở về thành phố C, rõ ràng đi nhiều địa phương như rồi mà hai nàng cũng chưa mua gì cho chính mình.
Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, tháng ngày trở nên bình thản mà ấm áp.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi là những người tương đối thẳng thắn trong , họ không bận tâm quá nhiều, thậm chí có thể để đối phương tuỳ tiện xem điện thoại của mình.
Đương nhiên, hai nàng đều tôn trọng đối phương, sẽ không chuyện này, không cần thiết như .
Chỉ là có một ngày ra ngoài, điện thoại của Khương Vân bị tắt nguồn, nàng muốn gọi điện thoại cho A Ninh nên dùng điện thoại di của Lục Niệm Chi, trùng hợp lúc đó điện thoại người này đang mở giao diện WeChat, điều này cho nàng phát hiện một bí mật nhỏ.
Hoá ra là có tâm tư khác, họ Lục nào đó có hai tài khoản WeChat, một tài khoản danh sách bè chỉ có bản thân người đó cùng Khương Vân mà một cái khác thì có người nhà, bè cũng như một số đối tác quan trọng.
Chẳng trách người này dám ở vòng bè phát nhiều bức ảnh đời thường như .
Lúc trước Khương Vân còn thấy kỳ lạ, người này bình thường cao lãnh muốn chết, sao mà phong cách trong vòng bè tuyệt nhiên trái ngược bình thường, ah, thì ra là như nha.
Tài khoản kia của Lục Niệm Chi không có gì, sạch sành sanh, cơ bản chỉ dùng để việc.
Bạn bè như Chu Duẫn Hoài cũng không tìm tin nhắn tán gẫu, có việc đều là trực tiếp gọi điện thoại.
Người này không thích chuyện phiếm, ngoại trừ mấy chuyện nghiêm túc thì bình thường không sử dụng cái tài khoản còn lại này.
Khương Vân không gì, yên lặng đem cái tài khoản kia cũng thêm vào.
Sau khi kết hôn, Lục Niệm Chi so với trước đây càng kiêu ngạo, người này không bao giờ giấu giếm chuyện đã kết hôn cũng không đem tên Khương Vân ra trước mặt công chúng.
Những người trong vòng giao tế đều biết Lục Niệm Chi đã kết hôn phần lớn mọi người đều chưa từng gặp Khương Vân.
Về phần Bồi Thịnh bên kia, càng không nhiều người biết chuyện này, một số ít người biết cũng sẽ không lung tung.
Năm đầu tiên sau khi kết hôn, Khương Vân vẫn là phó giám đốc, năm thứ hai vẫn như cho đến năm thứ ba, khi nàng ba mươi tuổi, Đại Trí Sùng thăng chức và chuyển đến chi nhánh thành phố S.
Nàng ngồi lên vị trí giám đốc phòng nghiên cứu phát minh.
Những thứ này đều do Khương Vân tự mình có , không liên quan gì đến nhà họ Lục hay Lục Niệm Chi.
Lục gia cùng Lục Niệm Chi sẽ không nhúng tay vào công việc của nàng.
Lục Lương Trạch rất muốn Khương Vân điều đến thành phố S, cũng dự tính như , thế cuối cùng vẫn là thôi đi, dù sao Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đã sống và việc ở đây nhiều năm, muốn để các nàng đột nhiên rời đi thành phố C sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn.
Một mặt, Khương Vân vừa mới bám rễ ở đây, lúc này bỗng nhiên chuyển đến chi nhánh thành phố S, liệu có thể thích ứng hay không cũng là vấn đề.
Mặt khác, công ty của Lục Niệm Chi từ lâu đã cố định ở thành phố C.
Dù là nhân viên hay nguồn lực và thị trường, trong thời gian ngắn muốn chuyển đi cũng không có khả năng thành công, cứng rắn chuyển tới thành phố S ngược lại sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề.
Ở góc độ phát triển đô thị, thành phố S quả thực tốt hơn thành phố C, đối với Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bây giờ là không thích hợp, đối với các nàng mà , ở lại thành phố C trong những năm gần đây là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ông lão là người có lý, những đạo lý này vẫn hiểu , ý nghĩ chỉ là ý nghĩ thôi, ông sẽ không bức bách hai đứa nhỏ ra lựa chọn.
Một năm này A Ninh đã sớm tốt nghiệp, đã đi hai, ba năm rồi.
Cô nhỏ lúc trước lắc mình biến hóa thành nữ nhân chuyên nghiệp, công việc xuất sắc, không kém cạnh các cùng lớp xung quanh.
A Ninh vẫn không có trong mối quan hệ nào, luôn độc thân đến nay, ngay cả đối tượng ám muội cũng đều không có.
Phu thê Trần gia đối với chuyện này rất lo lắng sốt ruột, âm thầm nhờ vả Khương Vân giúp đỡ giới thiệu một hai đối tượng thích hợp, Khương Vân chỉ là hoặc là qua loa lấy lệ, nàng mặc kệ chuyện người trẻ tuổi, đương hay kết hôn A Ninh đều có sự lựa chọn của chính mình, người bên ngoài không nên can thiệp.
Dù sống rất vô tư A Ninh đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, để có cơ hội thăng tiến tốt hơn trong tương lai, nàng dứt khoát từ bỏ công tác đi thi nghiên cứu sinh cao học, đồng thời trở thành học của nha đầu Lục Thời Tinh.
Hai người trẻ tuổi đều thi đậu Đạo học B, họ sẽ trải qua những ngày tháng đi học cùng nhau trong tương lai.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đối với chuyện này cũng không nhịn , hai giống nhau, trong cuộc sống đều là những người hay chuyện không đâu khi thực sự muốn gì thì so với ai khác đều kiên trì, bền bỉ.
Lục Niệm Chi không quan tâm đến những điều này, có ý riêng : "Em so với hai đứa nó càng lợi ".
Khương Vân một chốc không phản ứng lại, còn hỏi: "Thật không?"
"Ba ngày nay không có về nhà, đều sắp ở lại trong công ty luôn rồi", Lục Niệm Chi chậm rãi , oán giận mà đem người kéo qua, "Giám đốc Khương, em có thể tự mình tính xem tháng này em ở nhà bao nhiêu ngày?"
Giám đốc phòng nghiên cứu phát minh không dễ ̀m, cả ngày bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, Khương Vân quả thật có một thời gian cũng không chăm lo cho tổ ấm của mình rồi.
Nàng nằm ở trong lồng ngực Lục Niệm Chi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Niệm Chi rất có lý, gia đình và sự nghiệp cần phải cân bằng, quá liều mạng công tác không để ý chăm sóc cho gia đình cũng không .
Cuối năm, Khương Vân muốn đi thành phố S công tác, tiện thể cùng Lục Niệm Chi trở về thăm ông lão cùng người nhà.
Hai nàng gặp Minh Nhân trong chuyến đi này.
Minh Nhân vẫn là một thân một mình, nàng đã không còn việc ở chi nhánh công ty Bồi Thịnh nữa mà là tự mình mở một cửa hàng đồ ngọt bên ngoài, dự định trở thành một bà chủ chuyên sáng tạo ra các loại bánh ngọt tráng miệng.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đi tới cửa hàng một chút, cũng thoải mái mời Minh Nhân một bữa cơm.
Minh Nhân hơi , : "Loáng một cái đã mấy năm rồi, còn chưa kịp cảm thấy gì, hai người đã kết hôn mấy năm mà mình vẫn còn đảo quanh một chỗ".
Lục Niệm Chi thẳng thắn đề nghị: "Cậu cũng có thể tìm một người, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào".
Minh Nhân bất đắc dĩ : "Thật ra mình lại nghĩ ngược lại, sao mà dễ dàng như chứ".
Ba người vừa ăn vừa chuyện, rất nhiều chuyện.
Rời khỏi nhà hàng, Khương Vân nhỏ giọng hỏi: "Minh Nhân là bởi vì chưa có dứt khoát với cũ sao?"
"Dứt rồi", Lục Niệm Chi trả lời, "Mấy năm trước đã dứt khoát sạch sẽ, cũng không liên lạc lại với nhau".
Khương Vân cảm thán, lúc trước nàng cũng bởi vì chuyện của Minh Nhân cùng Lục Niệm Chi mà lòng có khúc mắc, bây giờ nàng không nghĩ như nữa.
Minh Nhân bởi vì một đoạn cảm bị thương quá sâu, sau đó còn dây dưa không rõ hai ba năm, mặc dù là như , đến cuối cùng vẫn như cũ không có kết quả tốt đẹp.
Bây giờ Minh Nhân đã nhận rất thấu đáo cảm, cũng không cưỡng cầu, dành nhiều tâm trí hơn cho sự nghiệp cùng gia đình, tuỳ ngộ nhi an (*).
(*) Nghĩa là gặp cái gì cảm đến thì ưng thuận ngay, gặp cảnh ngộ nào cũng vui thú
Cũng ̀ lần này, ngoại trừ gặp phải Minh Nhân, Khương Vân còn nghe những tin tức khác về Hứa Tri Ý cùng ba gia đình kia.
Trong hai năm qua, trạng của Hứa Tri Ý đã ổn định và ngày càng tốt hơn.
Cô ấy cũng ra nước ngoài, chủ tự mình cầu, không muốn quay về nữa, nghe đã từng tìm Tần Chiêu cuối cùng rổ trúc vung vẫy đập nước, công dã tràng.
Hứa gia cùng Tần gia mấy năm qua xuống dốc, công việc ăn bị thu hẹp rất nhiều, bị đối thủ cạnh tranh ép tới gắt gao.
Ông lão Tần gia năm ngoái bị bệnh qua đời, tang lễ còn chưa kịp tổ chức, các thế hệ trẻ bên dưới vì tranh giành tài sản của gia tộc mà trở mặt thành thù.
Ông Tần khi còn sống có lập di chúc, mấy người tranh giành quyết liệt nhất cũng không giành bao nhiêu ngược lại cháu trai lớn cùng cháu nhỏ phân nhiều nhất.
Có người sau khi đọc di chúc, Tần Mậu Viễn cùng em nhà họ Tần ra tay đánh nhau, huyên náo không thể tách ra.
Về phần Tần Chiêu, ấy không quay lại nữa, đến ngày tang lễ cũng không có về thành phố S.
Năm đó sau khi Tần Chiêu xuất ngoại không bao lâu liền cùng Tần gia đoạn tuyệt quan hệ, ai cũng không rõ ràng đến cùng nàng ở nước ngoài cái gì.
Khương Vân chỉ coi những tin này là trà dư tửu hậu, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng rồi.
Một ngày trước khi rời thành phố S, Khương Vân lại một lần nữa gặp Thiệu Thanh.
Từ nước Đức xa xôi Thiệu Thanh về nước phát triển, sau đó sẽ ở chi nhánh công ty tại thành phố S việc.
Khương Vân chỉ là thấy đối phương, lúc đó còn cách một khoảng xa, nàng không có đi tới chào hỏi, do dự một chút liền xoay người bước đi, tránh không chạm mặt ấy.
Sau khi trở về thành phố C, Khương Vân đã với Lục Niệm Chi việc này, Lục Niệm Chi ra vẻ không quan tâm như trước kia, mà nghe nàng không đi qua chào hỏi thì tâm càng thoải mái, hủ giấm người này vẫn rất nặng nha, cách mấy năm cũng không thả xuống.
Đáng nhắc tới chính là, sau nghỉ tết Hà Dư cũng kết hôn, Diệp Tầm đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thành lập công ty riêng với sự hỗ trợ từ gia đình, sau khi ổn định thì đi cầu hôn Hà Dư.
Đã từng là nhỏ nay trở thành bà chủ lớn, vẫn là trước sau như một thích dính lấy Hà Dư.
Khương Vân dẫn theo Lục Niệm Chi đi tham gia hôn lễ các nàng.
Trong lúc phát biểu, Diệp Tầm hai mươi bốn tuổi mặt mũi đỏ rần.
Trong hôn lễ, hai người phụ nữ đã từng gặp ở Interlaken cũng có mặt ở đó.
Người tên Lâm Nại là chị họ của Diệp Tầm, mà Hà Thanh Nhu đúng thật là đời của Lâm Nại, họ đã kết hôn.
Duyên phận chính là cờ như , luôn có thể bất ngờ mà gặp nhau.
Mà trong một năm sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Vợ của Giang Châu Húc sinh em bé mà vợ của Từ Mẫn cũng mang thai, tốt Nguyên Nhược mở nhà hàng, Hà Dư ở thành phố C cùng thành phố B mở ba chi nhánh, ngay cả chị Văn cũng ra ngoài lập nghiệp.
Khương Vân vào lúc này chân chính khởi sắc, nàng đem tiền tiết kiệm lấy ra đầu tư, thậm chí còn tận dụng cơ hội để nhập cùng Nguyên Nhược các nàng, có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức, một đám thân cùng nhau hợp tác dựng sự nghiệp, vui vẻ sung sướng cùng nhau.
Tình của nàng cùng Lục Niệm Chi xưa nay đều là bình đẳng, cũng sẽ không bởi vì một người trong đó có tiền mà một bên khác ngồi mát ăn bát vàng hoặc từ bỏ sự nghiệp....! Các nàng kết hôn, trở thành một phần trong cuộc sống đối phương, đối phương, cuộc sống này và cũng cả chính mình.
Hai, ba năm sau Khương Vân kiếm lời rất nhiều tiền, khoản đầu tư của nàng đã đền đáp xứng đáng.
Khương Vân đã quyên góp một số tiền cho hoạt từ thiện và cùng với Lục Niệm Chi thành lập quỹ bảo vệ trẻ em.
Hai nàng đem hơn nửa thời gian đều dùng ở trên người đối phương, ngoài ra còn phải bôn ba với công tác, căn bản không rảnh nuôi một đứa nhỏ, cũng không có sức lực như .
Ông lão cũng không thúc giục, ngược lại đều để tùy tiện hai người, hiện tại lo lắng cũng vô dụng, ông cũng không nhất định có thể chờ đến ngày đó, còn không bằng thả hai người thoải mái sống cuộc sống của họ.
Khương Vân thường xuyên đi thăm ông lão, hoặc là đem người đưa tới ở ngõ An Hoà một thời gian.
Ông lão đối với nàng hết sức hài lòng, thích nàng vô cùng, trở về cùng Lục Đinh Uấn cũng đều nhắc về nàng, trong đôi mắt đều là ý .
Lại qua một năm, Khương Vân ba mươi lăm còn Lục Niệm Chi ba mươi sáu tuổi, hai người rốt cục chịu nghỉ lại một hơi, cũng trong năm này từng người hai nàng nhận nuôi một đứa trẻ, đều là bé .
Bé lớn hơn ba tuổi, bé nhỏ còn chưa tròn một tuổi, hai bé đều là trẻ bị bỏ rơi.
Về việc nhận con nuôi, cả Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đều trải qua đắn đo suy nghĩ, họ không quyết định nhận nuôi vì để cho gia đình viên mãn, nếu thật như thế thì họ đều có thể ra nước ngoài tìm ngân hàng t*ng trùng để mang thai con chính mình rồi.
Hai đứa con nuôi đều mắc bệnh bẩm sinh có thể chữa khỏi, tiền thuốc men vượt xa những gia đình bình thường có thể chi trả, bằng không hai đứa nhỏ cũng sẽ không bị vứt bỏ hoặc đã sớm những người khác nhận nuôi rồi.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bỏ ra thời gian dài cùng tinh lực, trải qua rất nhiều quy trình mới có thể đem hai đứa bé về nhà.
Chị để tên trong hộ khẩu của Khương Vân, gọi là Khương Ức Chi, bé nhỏ thì đặt theo họ của Lục Niệm Chi, gọi là Lục Hoài Vân.
Ông lão rất vui mừng về chuyện này, nhất định phải tới thành phố C giúp ôm cháu, liền mua vé máy bay suốt đêm vội vàng chạy tới, gì cũng không nghe, ở đó không chịu về.
Khi bệnh của hai đứa trẻ gần như chữa khỏi, tính đến nhiều yếu tố khác nhau trong tương lai, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi ở khu mới bên kia mua một căn biệt thự nhỏ, mang theo ông lão cùng nhau dọn tới, đồng thời mời hai giúp việc và một người trông trẻ tới.
Ông lão sẵn lòng giúp đỡ trông hai đứa trẻ, hai người các nàng cũng dễ dàng hơn không ít.
Trong nhà có thêm ba người tự nhiên sinh hơn trước rất nhiều.
Khương Vân ở độ tuổi hai mươi muốn tận hưởng thế giới của hai người, ý tưởng này không thay đổi ở tuổi ba mươi, Lục Niệm Chi cũng như , chỉ là lúc này các nàng càng thành thục, càng bao dung, họ dễ dàng chấp nhận những thay đổi trong cuộc sống hơn.
Hai đứa bé còn không hiểu chuyện, một đứa cần dạy dỗ, một đứa cần chăm sóc, các nàng trở nên bận rộn hơn rồi.
Cũng may lúc này hai nàng sự nghiệp cùng cuộc sống đã ổn định, họ không còn nhiều lo lắng như trước.
Khương Ức Chi đặc biệt dính Khương Vân, cả ngày dùng đôi chân ngắn của mình đi tới đi lui, Khương Vân đến chỗ nào nàng đều muốn đi theo, ngay cả khi Khương Vân lên lầu lấy đồ, đứa nhỏ này cũng dùng cả tay chân bò lên cầu thang dính theo.
Người nào đó rất không hài lòng với việc này, một tay ôm bánh bao nhỏ Lục Hoài Vân, một tay đem Khương Ức Chi nhấc lên, sau đó đem Khương Ức Chi đưa đến bên ổ của Thập Ngũ, để đứa nhỏ đi tìm con mèo chơi, đừng luôn quấn quít lấy bà xã của mình.
Đáng tiếc Khương Ức Chi không hiểu chuyện, mỗi lần bị nhấc lên đều phấn khích đến mức tưởng mình đang chơi trò chơi, còn liên tiếp vỗ tay, bi bô gọi: "Mami, bay ah, bay ah"
Thập Ngũ không thích xen vào cuộc quyết đấu ấu trĩ của hai mẹ con này, vặn vẹo bờ mông tròn trịa, đi tới sô pha tìm ông lão cọ cọ, lười biếng co quắp nằm không nhúc nhích.
Khương Vân đối với chuyện này có chút bất lực, cũng không gì, tính chiếm hữu của người nào đó thật kỳ quái, còn phải tranh cao thấp với con .
Một mùa hè lại tới, Khương Ức Chi lên năm tuổi, hai người họ muốn mời tiệc rủ bè thân thích dùng bữa, tất cả mọi người đều tới.
Thời gian thực sự rất trùng hợp, đúng lúc Minh Nhân có việc tới đây nên cũng đến.
Không chỉ có chính mình tới mà còn dẫn theo người quen.
- Thiệu Thanh.
Nhìn thấy người đến một khắc đó, ánh mắt Lục Niệm Chi khá phức tạp, khoát tay liền đem Khương Vân ôm.
Minh Nhân hào phóng giới thiệu với mọi người: "Đây là của mình".
Thiệu Thanh có chút xấu hổ, vội vàng đưa quà cho Khương Ức Chi.
Người nào đó lúc này mới khôi phục bình thường, không hề phòng bị như nữa.
Tiệc rượu náo nhiệt, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi bận bịu tới lui chào hỏi khách khứa, Khương Ức Chi dẫn Lục Hoài Vân theo cái đuôi, tốn nhiều hơi sức nhất định đi theo.
Lục Hoài Vân đi mệt liền lôi kéo váy Lục Niệm Chi, ngẩng đầu lên duỗi ra tay nhỏ, ngoan ngoãn gọi: "Mami, ôm ~"
Lục Niệm Chi cũng không ôm mà là nắm tay Khương Vân lắc lắc trước mắt bánh bao nhỏ, yên tâm thoải mái : "Mami muốn dắt tay mẹ con, không thể ôm con nha".
Thế giới ồn ào, phức tạp và luôn thay đổi.
Nhưng chị vẫn sẽ em như .
===========
Vài lời mình muốn chia sẻ với các :
Khương Ức Chi, Lục Hoài Vân.....!khi nghe tên hai đứa bé chắc hẳn các cũng nhận ra điều gì đúng không?
Mình không biết tiếng Trung cũng biết một số chữ và cũng tra từ điển để hiểu thêm:
Ức Chi (Ức trong ký ức, hồi ức), Ức Chi – ký ức về Niệm Chi
Hoài Vân (Hoài trong nhớ mong, hoài niệm), Hoài Vân – nhớ mong về Khương Vân
Ngay cả tên hai bé thôi mà cũng thể hiện ra tràn ngập.
Các nàng bỏ qua nhau ở thời niên thiếu gặp lại nhau lúc thành thục.
Trải qua nhiều chuyện, người có sẽ thành quyến thuộc.
Tình của Khương Vân và Lục Niệm Chi trong Tân Hoan không oanh oanh liệt liệt, không có cao trào hay drama gì cả, của họ bình lặng, từng sự việc diễn ra đều là những việc cũng hay thấy trong cuộc sống, cũ dây dưa, tiểu tam kiếm chuyện, gút mắc với người xém tí đã thành người của mình, gia đình cũ khó dễ chỉ vì là đồng tính khi còn nhau.....!từng sự việc một giải quyết và họ đã đến với nhau bằng bất ngờ cũng vững vàng như .
Mình từng đọc một comment rằng có thể Khương Vân chưa đủ sâu Tần Chiêu, mình cũng nghĩ như .
Khương Vân là gia cảnh bình thường, tính cách cũng ôn nhu bình đạm, có lẽ rung với ôm đàn ghi-ta kia và cho biết người đó là Tần Chiêu nên thuận theo rung mà ở cạnh Tần Chiêu, năm tháng tĩnh lặng, cũng dốc sức cho đoạn cảm đó, cả Tần Chiêu cũng mình cảm thấy vẫn thiếu một chút gì đó, có lẽ là sự kích thích của cuộc sống đi, Khương Vân đi cạnh Tần Chiêu nhiều năm như vẫn chưa dám ở trước mặt người ngoài hành gì thân mật, thậm chí nắm tay cũng là hiếm khi dùng trái tim chân thành bình lặng mà đi cùng Tần Chiêu suốt tám năm, nếu Tần Chiêu không ngoại thì mình nghĩ ấy vẫn sẽ tiếp tục như , bình bình đạm đạm ở bên Tần Chiêu....!
Tần Chiêu là người sai trong chuyện ngoại không phủ nhận cảm ấy dành cho Khương Vân là thật, dù cách thức bắt đầu là một lời dối tám năm đó, cũng bỏ ra rất nhiều, đương đầu với gia đình,....! Khi chia tay là người có lỗi nếu là người không Khương Vân thì hẳn là đã kiếm chuyện nhiều rồi, thậm chí tài sản nhiều cũng sẽ không để Khương Vân lấy nhiều, con người ta một khi đã muốn kiếm chuyện thì đâu cần lý lẽ, Khương Vân nên dùng việc chia tài sản để phần nào bù đắp lại.
Sau này kết cuộc của Tần Chiêu cũng không tốt lắm đúng không, tha hương đất khách, cắt đứt quan hệ với gia đình...âu cũng là cái giá phải trả.
Còn về Lục Niệm Chi thì chắc mình không cần nhiều rồi.
Lục Niệm Chi gặp Khương Vân ở thuở thiếu thời duyên chưa sâu đành bỏ qua nhau, khi thấy có cơ hội Lục Niệm Chi liền nắm lấy.
Buộc chặt đoạn nhân duyên từng ngỡ đã mất đi này.
Lục Niệm Chi đem đến cho Khương Vân những kích thích, những rung và một mà từng không dám nghĩ đến, cũng mang tới cho Khương Vân một gia đình viên mãn, nơi có người thân trong gia đình thương, hai con nho nhỏ bên cạnh cùng với một người đời luôn và quan tâm theo cách của người đó dù trôi qua rất nhiều năm.
Khi đọc một bộ tiểu thuyết nào mà đoạn kết về những năm về sau của các đôi, mình thấy hạnh phúc và cũng có điều đau đáu, các nhân vật có cuộc sống hạnh phúc viên mãn là cái mình vui, còn cái mình đau đáu là con người ai rồi cũng sẽ già, sinh lão bệnh tử không ai thoát khỏi, hy vọng những năm sau đó của các nhân vật vẫn sẽ an yên như , chấp tử chi thủ dữ tử giai lão.
Chúng ta tạm biệt với Khương Vân và Lục Niệm Chi tại đây thôi.
.
Bạn thấy sao?