1.
Vừa bước vào ký túc xá nam, tôi đã nghe thấy tiếng trêu :
“Anh Vũ, giả câm để tán nhỏ của mình, cảm giác thế nào?”
Tôi theo bản năng dừng bước, đứng lại ngay trước cửa.
Một lúc lâu sau, mới nghe một giọng trầm thấp vang lên:
“Cũng bình thường thôi.”
Qua khe cửa, tôi thấy một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế, chân vắt chéo.
Mi mắt cụp xuống, gương mặt mang nét lạnh lùng bất cần đời.
“Vậy định khi nào chia tay? Mỗi ngày không gì, không thấy khó chịu à?”
“Cậu không mỗi ngày không thấy khó chịu à?”
Cậu ấy xoay xoay điện thoại, khuôn mặt đầy vẻ bực bội:
“Chán rồi tính tiếp.”
Tôi không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy gì, quay người bước xuống lầu.
Sau đó, tôi nhắn cho cậu ấy một tin:
“Đến rồi, em ở đâu?”
Bên kia trả lời rất nhanh:
“Nhận , xuống ngay đây!”
Chưa đến vài giây, một bóng dáng đã lao ra từ tòa ký túc xá.
Mạnh Sùng Vũ vẫn mặc chiếc áo hoodie đen ấy, nét mặt lạnh lùng đã biến mất, thay vào đó là vẻ rạng rỡ tươi .
Cậu ấy nhoẻn miệng , bước đến bên tôi, cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại:
“Chị, đợi lâu lắm rồi phải không?”
“Không lâu lắm.”
Cậu ấy tôi vài giây, chớp chớp mắt, rồi tiếp tục gõ:
“Chị không vui à? Là đợi đến bực mình sao?”
Tôi quay đầu cậu trai đang giơ điện thoại lên, vẻ mặt cẩn thận, nỗ lực tôi vui.
Hít sâu một hơi, tôi đáp:
“Không phải, là chuyện công việc thôi.”
“Ồ.”
Cậu trai cụp mắt xuống, gương mặt thoáng nét thất vọng.
Vẻ mặt này khác hoàn toàn với hình ảnh vừa rồi trong ký túc, khiến tôi suýt nữa nghi ngờ rằng cảnh tượng đó chỉ là ảo giác.
Cậu ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại gõ vài chữ:
“Có thể chờ em thêm vài phút nữa không?”
Tôi gật đầu, cậu lập tức mở cửa xe, chạy ra ngoài.
Trong lúc chờ cậu ấy, tôi do dự hồi lâu, rồi mở cuộc trò chuyện với Kỷ Duy Lễ.
“Lần trước có một đứa cháu trai, tên là gì?”
Rất nhanh, người đã lâu không liên lạc trả lời:
“Mạnh Sùng Vũ.”
“Có chuyện gì sao?”
Tôi đang định trả lời thì cửa xe bất ngờ mở ra.
Hoảng hốt, tôi vội cất điện thoại vào túi, là Mạnh Sùng Vũ đã quay lại.
Cậu một tay đút túi, sau khi thắt dây an toàn liền lấy ra một cây kẹo que.
Vị dâu.
Cậu đẩy nó đến trước mặt tôi.
“Tặng tôi à?”
Cậu gật đầu, gõ lên điện thoại:
“Đừng giận nữa, không?”
2
Tôi là học sinh nghèo Kỷ Duy Lễ tài trợ.
Kết hôn với ta, chỉ vì ta cần.
Anh ta cần một người vợ ngoan ngoãn, biết nghe lời để đối phó với áp lực hôn nhân từ ông già trong nhà.
Và tôi chính là lựa chọn dễ dàng để kiểm soát nhất.
Khi ở bên ta, tôi hiếm khi có cơ hội tìm hiểu gia đình của .
Nhưng với cậu cháu trai lớn thường bị gia đình xa lánh này, tôi lại có chút ấn tượng.
Một cậu ấm bất cần đời.
Đến mức Kỷ Duy Lễ cũng phải đau đầu mỗi khi cậu ta nổi điên.
Chính là “vị tổ tông” này, giờ lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, ra vẻ tử tế nghiêm chỉnh.
Nhìn cậu ấy giả vờ mà tôi thấy thú vị vô cùng.
Xe dừng lại ở đèn đỏ, tôi quay sang cậu ta.
“Hôn tôi. “
Cậu trai ngẩn ra một chút, ánh mắt sau đó dần trở nên sâu thẳm.
Không cần tôi nhắc lại lần thứ hai, cậu ta lập tức nghiêng người qua, nắm lấy cằm tôi.
Rồi tặng tôi một nụ hôn nồng nhiệt, mạnh mẽ.
Dù Mạnh Sùng Vũ có giả vờ ngoan ngoãn thế nào trong cuộc sống thường ngày, trên giường, cái bản năng xâm lược ấy vẫn chẳng hề thay đổi.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên hai tiếng còi xe.
Chưa kịp phản ứng, còi lại tiếp tục inh ỏi.
Tôi quay đầu, thì thấy cửa sổ xe bên cạnh đã hạ xuống.
Lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Kỷ Duy Lễ?
Tôi theo bản năng cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó lại nhớ rằng ta chẳng còn quyền quản lý tôi nữa.
Khuôn mặt ta thể hiện sự không vui, giọng đầy ý chế nhạo
“Vội vàng đến thế sao?”
Tôi nhạt:
“Thanh niên tràn đầy sức sống, Kỷ tổng phải chê rồi.”
Kỷ Duy Lễ sầm mặt lại, ánh mắt xuyên qua tôi sang người ngồi ghế phụ.
Tôi theo phản xạ căng thẳng, nghiêng người để chắn cậu trai bên cạnh.
“Đèn xanh rồi, tôi không phiền giao thông nữa.”
Nói xong, tôi lập tức bấm nút kéo kính xe lên.
Quay sang Mạnh Sùng Vũ, cậu ấy đang ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chợt tò mò, nếu hôm nay Kỷ Duy Lễ phát hiện người hôn tôi lại chính là cháu trai mình, không biết vẻ mặt ta sẽ thế nào.
Nhưng chuyện này thú vị như , tôi thực sự không nỡ để nó kết thúc ngay lập tức.
03
Vừa vào nhà, Mạnh Sùng Vũ lập tức lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi và cuồng nhiệt hôn lên môi tôi
“Em không thích ông ta.”
“Không thích ai cơ?”
“Chồng cũ của chị.”
“Ồ.”
Tôi ghé sát vào tai cậu ấy, khẽ cọ vào vành tai:
“Trùng hợp nhỉ, chị cũng không thích.”
Cậu ta dùng một tay bế tôi lên, ném xuống giường.
Tôi kêu lên một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy cổ cậu ấy.
Cậu ta không lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
Tôi chợt nhớ lại lời cậu ta với cùng phòng lúc sáng:
“Tán nhỏ thì cảm giác thế nào?”
Cậu ấy trả lời:
“Bình thường thôi.”
Nhưng tôi thì không.
Tán cháu trai lớn của chồng cũ, cảm giác này… thật sự quá đã!
Ngày trước Kỷ Duy Lễ cũng điên cuồng, là cái điên cuồng của một kẻ ở vị trí cao, chỉ biết đòi hỏi. Tôi chẳng bao giờ cảm nhận sự thỏa mãn.
Còn Mạnh Sùng Vũ thì khác. Tôi biết cậu ấy đang cố gắng lấy lòng tôi.
Cái cảm giác thỏa mãn này lên đến đỉnh điểm khi tôi biết thân phận thật sự của cậu ta.
Ngay khi cậu ấy không thể chờ thêm và muốn bắt đầu, đột nhiên chuông cửa vang lên.
“Đừng để ý.”
Rất nhanh sau đó, chuông cửa chuyển thành tiếng chuông điện thoại.
“Chắc là chuyện quan trọng.”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy để trấn an, với lấy điện thoại.
“Mở cửa đi.”
Là giọng của Kỷ Duy Lễ.
“Tôi không có ở nhà.”
“Tôi thấy xe của rồi, mở cửa ra.”
Tôi ngập ngừng:
“Giờ không tiện lắm.”
Bên ngoài, ta dường như đang châm thuốc:
“Ở cùng thằng nhóc đó à?”
“Chúng ta ly hôn rồi, không liên quan đến nữa.”
“Vậy thì tái hôn đi.”
Giọng dứt khoát của ta khiến chính ta cũng ngạc nhiên.
Cả hai chúng tôi đều im lặng.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng rè rè của đường dây.
Cuối cùng, tôi mở lời trước:
“Anh uống say rồi, để trợ lý đưa về đi.”
“Mở cửa trước đã.”
“Thật sự không tiện.”
“Hừ, Lâm Tần Hoan, gan càng ngày càng lớn nhỉ.”
Nói xong, ta như nhớ ra điều gì, khẩy:
“À đúng rồi, suýt nữa tôi quên. Năm đó lợi dụng lúc tôi say, hôn trộm tôi, rồi giả vờ ngốc nghếch cầu hôn tôi, gan của từ xưa đến nay vẫn lớn như mà.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi vẫn còn chìm trong những lời của Kỷ Duy Lễ.
Năm đó, đúng là tôi đã ta.
Lần đầu tiên gặp Kỷ Duy Lễ, tôi vừa mới thi đỗ đại học.
Với một chút dũng khí ngốc nghếch, tôi chạy đến công ty của , chỉ để gặp ân nhân đã tài trợ cho tôi.
Yêu ta, dường như là điều không thể tránh khỏi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể kết hôn với ta.
Sau khi kết hôn, tôi sống trong một thế giới màu hồng do chính mình xây dựng.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng của mình đủ để duy trì mối quan hệ của hai người.
Cho đến khi Tôn Kiết Như xuất hiện, tan giấc mơ đó.
“Chị?”
Một bàn tay đưa từ phía sau ra chạm vào tôi. Tôi quay đầu lại.
Mạnh Sùng Vũ đứng ngay sau lưng tôi.
Tôi bỗng nhiên rất tò mò, nếu cậu ta biết lý do tôi ly hôn với Kỷ Duy Lễ là vì một người phụ nữ khác, cậu ta sẽ thế nào.
Cậu ấy sẽ lại giả câm để quyến rũ Tôn Kiết Như sao?
Chiêu giả câm này dùng nhiều rồi, có lẽ lần tới cậu ấy có thể giả què…
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn bật .
Tôi vỗ nhẹ lên má Mạnh Sùng Vũ:
“Hôm nay chị không có tâm trạng, để hôm khác nhé.”
Nói xong, tôi đứng dậy khoác áo choàng.
Không để ý thấy vẻ mặt của cậu ta dần trở nên phức tạp.
Bạn thấy sao?