“Niệm Chi, chàng đừng chỉ lo sắp xếp đồ của chúng ta, hãy qua giúp A Cẩm muội muội một tay.”
Chừng ấy đã đủ khiến ta ngán ngẩm.
Nhưng điều khiến ta đau đầu nhất, là khi mọi việc đâu vào đấy, đến giờ ăn.
Khoang thuyền của chúng ta không cách nhau xa, giờ dùng bữa, ta liền thấy Phí Niệm Chi bẻ bánh khô, gắp dưa muối cho nàng.
Những món dưa ấy, đều là ta tự tay muối gửi đến nhà Phí Niệm Chi từ trước.
Bọn họ vừa ăn, vừa ngắm cảnh sông nước rực rỡ ngoài cửa sổ, trò chuyện .
Chu Lan Tâm đọc nhiều sách.
Nàng lúc nào cũng mang nét u sầu trên mặt.
Nhìn khung cảnh rực rỡ dưới nắng, nàng cũng có thể buông lời sầu cảm, thơ than thở.
Nói xong, nàng sẽ quay sang ta, nhẹ thở dài một tiếng.
“Ôi, thật ngưỡng mộ A Cẩm muội muội, không đọc nhiều sách, nên sẽ không dễ sinh lòng buồn bã như .”
Phí Niệm Chi chìm đắm trong thế giới bi cảm mà nàng vẽ nên, ánh mắt đầy tán thưởng nàng.
Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao chàng luôn khuyên ta đọc nhiều sách.
Thì ra chàng thích kiểu nữ tử như .
Thuở bé, mẫu thân từng dạy ta đọc viết, phụ thân cũng cho ta đi học đường một thời gian.
Nhưng ta chỉ học qua mấy sách nhập môn, không hiểu nổi cái gọi là “sầu nhân thế” của bọn họ.
Mà ta cũng chẳng muốn hiểu.
Trong tầm mắt là ánh nắng rực rỡ, mặt nước long lanh — có gì đáng buồn đâu chứ?
Đang lúc ta ngồi bên cạnh họ, cảm thấy bức bối khó chịu, thì bỗng nhiên trên thuyền hỗn loạn.
Những kẻ tò mò liền tụ lại một chỗ.
Trên boong đuôi thuyền, một phu thuyền sắc mặt tái nhợt đột nhiên ngã lăn ra đất.
Người này da dẻ trắng trẻo, nổi bật hẳn giữa những phu thuyền da ngăm đen khác.
Lão thuyền trưởng giọng vùng ngoài, ta nghe vẫn hiểu rõ:
“Chậc, đã bảo thằng bé này thân thể yếu ớt, chịu không nổi đường thủy mà, bỏ bạc ra rồi chỉ chuốc lấy khổ thôi.”
Đám phu thuyền luống cuống chạy tới đỡ người ngất xỉu.
Phí Niệm Chi thấy không liên quan đến mình, liền gọi ta trở về.
Nhưng ta chẳng màng lời chàng, bước tới kỹ phu thuyền ấy.
Phí Niệm Chi vội kéo ta:
“A Cẩm, nàng gì ?”
Ta tránh khỏi tay chàng, cúi xuống với phu thuyền đang thoi thóp:
“Ngươi là… chưa ăn no phải không?”
Ta lấy ra chiếc nồi nhỏ vẫn mang theo bên mình.
Thuyền trưởng dùng hỏa trích tử bật ra đốm lửa.
Nguyên liệu nấu ăn là cá tươi trên thuyền và rau dền ta mang trong bao hành lý.
Cá rán nhỏ lửa cho đến khi thơm lừng giòn rụm, rồi thêm vào rau dền ta tỉ mỉ trồng trong vườn nhà, màu sắc tươi xanh rực rỡ.
Chẳng mấy chốc, người thủy thủ da trắng đã uống một bát canh cá và rau nóng hổi.
Sắc mặt hắn rõ ràng khá hơn trông thấy.
Đám thủy thủ đứng bên hắn ăn mà nước miếng suýt rớt ra ngoài.
“Cô nương thật khéo tay!”
“Trên thuyền mà còn món ngon thế này, nương quả là mở rộng tầm mắt cho bọn ta.”
“Món cá kho rau này ngon thật đấy… chỉ tiếc hơi ít…”
Nghe họ khen, trong lòng ta dâng lên mấy phần đắc ý.
“Ít thì ngại gì? Lúc ghé bờ thì mua thêm rau! Một con cá, A Cẩm có thể ra cả chục món khác nhau cơ mà!”
Thuyền trưởng nghe liền bước tới ngay:
“Thần đầu bếp nương, cứ để ta chuẩn bị nguyên liệu khi cập bờ. Mấy hôm nàng ở lại trên thuyền, lo cho bọn ta vài bữa tử tế, tiền thuyền miễn luôn!”
Ta vui vẻ nhận lời, bên cạnh, Phí Niệm Chi lập tức nổi giận.
“A Cẩm! Sao nàng lại tùy tiện đồng ý mấy chuyện như thế? Chút nết đoan trang cũng chẳng còn.”
Từ sau khi bắt đầu kiếm tiền, mỗi lần ta nhận đơn nấu nướng, sắc mặt Phí Niệm Chi đều chẳng ra gì.
Lần này, ta không định nhẫn nhịn nữa.
Nhưng chưa kịp mở miệng, người thủy thủ đang uống canh bên cạnh đã lên tiếng.
Giọng hắn tuy yếu lạnh lẽo —
“Ngươi gì? Gì mà gọi là ‘chuyện như thế’?”
Ngay cả người xa lạ cũng không chịu nổi lời của chàng.
Dĩ nhiên ta sẽ không để chàng tiếp tục lải nhải.
Hôm sau, thuyền cập bờ nghỉ ngơi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phí Niệm Chi, ta xắn tay áo, vén gấu quần.
Cùng thủy thủ lênh đênh giữa dòng, quăng lưới, bắt cá, nhặt ốc.
Chẳng hề quan tâm đến cái gọi là đoan trang mà chàng từng rao giảng.
Ta vui vẻ — từ sau khi phụ thân qua đời, đây là lần đầu tiên ta lại tự nhiên đến .
Chu Lan Tâm níu tay áo Phí Niệm Chi, vừa chỉ trỏ vào ta đang bận rộn giữa đám đàn ông trần trụi nửa người, vừa thì thầm to nhỏ.
Phí Niệm Chi thì mặt đầy chán ghét, phất tay áo bỏ về khoang.
Người thủy thủ da trắng ấy, tên là Thẩm Trinh, mọi người gọi là “Thẩm công tử”.
Hôm ấy ta tốt bụng nấu canh cá cho hắn, Thẩm Trinh liền thay ta mắng lại Phí Niệm Chi.
Hắn —
“Bất kể ngươi và vị nương này là quan hệ gì, ngươi cũng không có tư cách chỉ trích chuyện nàng muốn . Huống hồ, theo lời A Cẩm nương , giữa hai người căn bản chẳng có quan hệ gì cả.”
Từ đó trở đi, Phí Niệm Chi cực kỳ ghét Thẩm Trinh.
Thẩm Trinh thì đối với người khác luôn nhã nhặn, mỗi khi gặp Phí Niệm Chi lại tỏ rõ lạnh nhạt, như thấy thứ sâu bọ.
Thẩm Trinh thích đi cùng ta.
“A Cẩm nương đừng thấy lạ, ta sợ nếu lại ngất, còn phải phiền nàng nấu thêm nồi canh cá nữa.”
Ha ha ha… đám thủy thủ nghe hắn đều nghiêng ngả.
Nhưng dẫu không có lý do, ta cũng sẽ chẳng trách hắn.
Có Thẩm Trinh bên cạnh, ta cảm thấy rất dễ chịu.
Tuy thể chất yếu, hắn lại kiến thức sâu rộng.
Hắn giảng giải cho ta từng loại cá bắt , kể cho ta nghe phong tục hai bên bờ sông.
Điều quan trọng nhất là — khi Chu Lan Tâm chỉ trỏ chê bai ta, hắn sẽ nghiêm túc an ủi:
“Lời thiên hạ, chớ để trong lòng. Người sống một đời, điều quan trọng nhất là điều mình thích.”
Hắn ra những lời ấy với ánh mắt đầy quả quyết, như quét sạch mọi mây đen trong lòng ta.
Thì ra, hắn cũng từng kiên định sống cuộc đời mình muốn, chẳng bận tâm ánh của ai.
Thì ra, trên đời vẫn có người giống ta đến thế.
Hôm ấy, lòng ta phơi phới, lúc cập bờ mượn nồi, dùng hương liệu thượng hạng mà thuyền trưởng mua về, xào một nồi ốc thơm lừng, lại rán đủ loại cá tươi.
Tất nhiên, ta cũng hầm riêng cho Thẩm Trinh một nồi canh đầu cá khoai môn, tốt cho dạ dày yếu.
Ăn no uống đủ, cả bọn rôm rả, lại tiếp tục lên thuyền.
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nhuộm đỏ mặt nước, một vệt cam đỏ trải dài trên sông.
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy hứng thú với cuộc đời của người khác.
Ta hỏi Thẩm Trinh:
“Thẩm công tử, chàng thích điều gì nhất?”
Thẩm Trinh đáp:
“A Cẩm nương, ta chẳng còn sống bao lâu. Trải nghiệm cuộc sống thủy thủ, hết cảnh sắc ven sông, đó là điều ta thích nhất, cũng là điều ta khao khát nhất lúc này.”
Không sống bao lâu? Một tia xót xa dâng lên trong lòng ta.
Nhưng Thẩm Trinh nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện:
“Còn A Cẩm nương, nàng muốn điều gì nhất? Và vì sao lại muốn điều đó?”
Thế là, ta kể cho hắn nghe bí mật nho nhỏ trong lòng mình.
Thẩm Trinh nghe rất chăm , không giống Phí Niệm Chi — không nghi ngờ, không ngắt lời.
Ngược lại, hắn cảm thấy việc ta không ngại đường xa, chỉ để học một món ăn, là điều đáng quý.
“A Cẩm nương, món ăn nàng khao khát ấy, còn đáng giá hơn những áng văn mùi mẫn mà thiên hạ dối lòng để ra.”
Ta :
“Vậy sao? A Cẩm không muốn so với ai, A Cẩm chỉ muốn tự do điều mình thích, là vui rồi.”
Thẩm Trinh nghe ta , vỗ tay tán thưởng, cũng rạng rỡ.
Ngày tháng trên thuyền trôi qua rất nhanh.
Hôm nay, Phí Niệm Chi và Chu Lan Tâm phải xuống thuyền, tiếp tục hành trình đường bộ đến Thục Trung.
Chu Lan Tâm tới đưa ta bánh mã thầy.
“A Cẩm muội muội, sắp chia tay rồi. Đây là hôm trước ghé bờ, Niệm Chi mua cho ta. Ta nghe muội cũng thích ăn, nên mang cho muội một ít.”
Nàng đưa cho ta một hộp bánh gói ghém tinh xảo.
Những ngày gần đây, ta bận nấu nướng, trò chuyện cùng bằng hữu, vui vẻ tự tại.
Chu Lan Tâm có lẽ nghẹn lâu trong lòng, cuối cùng không nhịn , lại đến buông vài câu nửa thực nửa giả.
Bạn thấy sao?