Đêm trước khi đính hôn cùng Phí lang, ta trằn trọc mãi, gần như suốt đêm không chợp mắt.
Muối cá, ngâm đủ loại nguyên liệu, hôm sau ta dậy từ tinh mơ, bày biện một bàn đầy món ngon.
Bà mai Lưu lão bà đến nhà, vui vẻ hớn hở, luôn miệng khen ta có phúc khẩu.
Thế ta và bà đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng thấy Phí Niệm Chi đến.
Món ăn nguội rồi, hâm lại lần nữa, mới vang lên tiếng gõ cửa.
Phí Niệm Chi vừa bước vào đã quay người dẫn theo một nương xinh xắn.
“A Cẩm, ta đến để cáo biệt, Lan Tâm gặp chuyện chẳng lành, ta muốn đưa nàng vào Thục để giải khuây.”
Chu Lan Tâm là người thanh mai trúc mã của chàng, vẫn xưng hô là muội muội.
Thấy chàng như , gương mặt bà mai cũng biến sắc, lo lắng ta.
Một cơn hỗn loạn thoáng qua nơi ngực, rồi lòng ta lại tĩnh lặng.
Nhìn Chu Lan Tâm đang run rẩy vì rét trong vòng tay Phí Niệm Chi, ta đưa nàng một bát canh nóng, điềm nhiên :
“Thục trung ư? Vừa hay thuận đường. Ta cũng sắp đến Thiệu Trung, mai sẽ khởi hành.”
Gả cho Phí Niệm Chi, vốn dĩ là chuyện hiển nhiên.
Trước khi phụ thân qua đời, từng nắm tay ta dặn dò, nhất định phải lấy người tử tế.
“Phụ thân thấy nhị lang Phí gia là người rất tốt. Tuy gia cảnh sa sút, nghèo khổ siêng năng chịu khó, phụ thân đã giúp đỡ chàng từ lâu. Gần đây thấy chàng có ý với con, con có thể giao phó cả đời.”
Nói xong những lời ấy, phụ thân liền trút hơi thở cuối cùng.
Ta đặt người vào cỗ quan tài gỗ lê thượng hạng, chôn ở rừng hoa đào đầu làng phía đông.
Nương cũng an táng tại đó.
Phụ thân ra đi rất thanh thản, ta không thấy quá đau lòng.
Thế Phí Niệm Chi đến viếng lại vô cùng thương tâm, đứng trước linh vị của phụ thân ta mà nước mắt không ngừng rơi.
Ngược lại, chính ta lại phải lên tiếng an ủi chàng:
“Công tử đừng vướng bận trong lòng, phụ thân ta cuối cùng cũng đã đi tìm mẫu thân rồi. Hai người xưa nay ân ái, phụ thân ra đi cũng là trong vui vẻ.”
Phí Niệm Chi lại nhân cơ hội ấy nắm lấy tay ta, hỏi rằng:
“A Cẩm, nàng có tâm nguyện gì không?”
Ta bị chàng hỏi đến ngẩn người — tâm nguyện?
“Thật ra cũng có…” ta ấp úng đáp lời.
Nghe , chàng liền hít sâu một hơi, trịnh trọng kéo ta vào lòng.
“A Cẩm, ta cũng nghĩ như nàng. Ta nhất định sẽ cưới nàng thê tử.”
Chỉ là… hôm đó, đối diện linh vị phụ thân, cuối cùng ta vẫn không ra điều thật lòng.
Kỳ thực, tâm nguyện của ta chỉ là muốn biết, món cua ngâm rượu của mẫu thân năm xưa như thế nào.
Thuở nhỏ ta thích nhất là món cua ngâm rượu nàng .
Phụ thân là đầu bếp nổi danh khắp mười dặm tám thôn, sau khi mẫu thân mất, ta nài nỉ phụ thân lại món đó cho ta ăn.
Phụ thân xưa nay thương ta hết mực, mà với chuyện này lại luôn thoái thác, hết ngày này sang ngày khác, đến khi qua đời vẫn chưa từng .
Hôm đó, nhớ tới di ngôn của phụ thân, ta cuối cùng vẫn thật tâm nguyện ấy với Phí Niệm Chi.
Cũng vì , không rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt của chàng.
Phí Niệm Chi hứa hẹn:
“A Cẩm, bá phụ có ơn với ta, nàng lại dịu dàng đoan thục, chúng ta là nhân duyên do trời định. Đợi ta thi đỗ công danh, chúng ta sẽ thành thân.”
Từ sau hôm ấy.
Ta dựa vào tay nghề nấu nướng học từ phụ thân, giống như người khi còn sống, rong ruổi khắp chợ phiên, nhận đơn nấu nướng, đắm mình trong khói lửa bếp núc, trở thành nữ đầu bếp có chút danh tiếng.
Bạc kiếm , ta giữ lại một phần riêng tư, phần còn lại đều gửi cho Phí Niệm Chi, giúp chàng vùi đầu đèn sách.
Ai nấy đều biết, Phí lang và A Cẩm cảm mặn nồng, chắc chắn sẽ nên đôi.
Vì thế, ba năm thủ hiếu vừa mãn, Phí Niệm Chi cũng vừa vặn đỗ tú tài.
Người ta lại càng chắc mẩm, rằng mối lương duyên giữa Phí lang và A Cẩm rốt cuộc cũng sẽ thành.
Phí Niệm Chi xem xét kỹ càng lịch ngày lành, chọn tới chọn lui, cuối cùng định ngày mùng tám – ngày hoàng đạo cát tường.
Đôi bên đều không còn cha mẹ, Phí Niệm Chi lễ nghi nên có không thể qua loa.
Chàng đưa bạc cho bà mai Lưu lão bà, nhờ bà đến nhà ta người chứng giám.
Lưu lão bà nhận lời rất sảng khoái, giờ lành hôm nay cũng là canh chỉnh cẩn thận mà chọn.
Không ngờ giờ lành đã qua Phí lang vẫn chưa thấy bóng dáng.
Lưu lão bà không ngừng an ủi ta.
“Chắc là dọc đường gặp chuyện gì đó. Phí công tử là người hiểu lễ nghĩa, năm nay đã bắt đầu giảng dạy tại thư viện, giảng dạy rất giỏi! A Cẩm nương gả cho chàng, sau này sẽ chẳng cần vất vả đầu bếp nữa. Giờ lành lỡ chút, cũng không sao cả.”
Ta gật đầu đáp lời, trong lòng lại thấy phiền muộn.
Lưu lão bà , sau này ta sẽ không còn khổ cực.
Lời này, Phí Niệm Chi cũng từng .
Từ sau khi đỗ tú tài, chàng bắt đầu giảng dạy ở thư viện. Mấy hôm trước còn với ta rằng, thu nhập của chàng đã đủ để nuôi sống cả hai.
Sau khi thành thân, bảo ta đừng đến nhà người ta nấu nướng nữa, như thế không thể diện.
Chàng còn mua sách về, bảo ta phải đọc nhiều thêm, để một Phí phu nhân xứng đáng.
Lời của Phí Niệm Chi khiến ta chẳng yên lòng chút nào.
Đêm qua ta chạm tay vào bếp lò, lòng buồn bực khôn tả.
Thành thân rồi, sẽ không đầu bếp nữa ư?
Lại còn phải đọc những quyển sách thôi đã thấy khó?
Vậy cuộc hôn nhân này… ta còn nên gật đầu chăng?
Nhìn linh vị phụ thân, nhớ lại những năm tháng cùng Phí Niệm Chi nương tựa lẫn nhau.
Ta do dự suốt cả đêm, chỉ chợp mắt đôi chút, rồi rốt cuộc vẫn gượng dậy, một bàn đầy món ngon.
Tưởng rằng, đây sẽ là lần cuối cùng ta tất bật như .
Nào ngờ, Phí Niệm Chi lại dẫn theo Chu Lan Tâm tới.
Chu Lan Tâm — ta từng nghe chàng nhắc đến.
Là bằng hữu thuở nhỏ.
Giờ lại, chỉ sợ là thanh mai trúc mã thật rồi.
Thế Chu Lan Tâm rõ ràng đã rời quê từ lâu, còn gả vợ người.
Giờ đây, không rõ vì cớ gì, lại bất ngờ xuất hiện.
Họ gì? Muốn rời nhà, đi đến Thục trung ư?
Nói ra thì, Phí Niệm Chi ôm chặt Chu Lan Tâm, giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt A bà, chẳng hề kiêng dè, dịu dàng che chở cho nàng.
Ta lẽ ra nên vì quá đau lòng mà ngất lịm mới phải.
Không ngờ, chỉ hoảng loạn trong thoáng chốc, sau đó lại thấy nhẹ lòng như trút gánh nặng.
“A Cẩm, Lan Tâm nhiễm phong hàn, đói rét bủa vây. Múc thêm cơm nóng, lại bưng một bát canh ấm tới.”
Phí Niệm Chi vừa dặn dò ta, vừa cầm lấy tấm chăn nhung của ta, khoác lên người Chu Lan Tâm.
Lưu lão bà trông thấy , đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu.
Thế Phí Niệm Chi bận chăm sóc cho Chu nương, vội vã tất bật, không còn nhắc gì đến chuyện thành thân.
Ta đưa canh nóng tới, Lưu lão bà liền kéo ta ra ngoài cửa.
Từ trong tay áo, bà lấy ra mấy thỏi bạc, trịnh trọng đưa cho ta.
“A Cẩm à, A bà tuổi già sức yếu, không cáng đáng nổi mối hôn sự này của hai con. Đây là bạc mà Phí công tử đã đưa cho ta trước đó, giờ chàng không rảnh, ta xin hoàn lại. Chuyện ta có đến đây hôm nay, bên ngoài tuyệt không nên nhắc tới.”
Lưu lão bà là mối bà nổi danh bậc nhất, bao mối lương duyên bà đứng ra lo liệu đều thuận buồm xuôi gió, nên tự nhiên chẳng muốn dính líu vào chuyện kỳ quặc giữa ta và Phí Niệm Chi.
Mấy thỏi bạc trong tay nặng trĩu, lại nóng hổi như thiêu đốt lòng bàn tay.
Giữa lúc không khí ngượng ngập, ta chợt nhớ ra Lưu lão bà vẫn còn chưa ăn gì, bèn gói cá lại tặng bà mang về.
Lưu lão bà ôm lấy gói cá, khẽ vuốt tay ta, rồi lại vào gian nhà nơi Phí Niệm Chi đang ở, thở dài một tiếng thật sâu.
“A Cẩm, con là nương tốt. Nếu duyên này không thành, con xinh đẹp lanh lợi, A bà sẽ giúp con tìm người tử tế, xứng đáng với con.”
Đứng giữa sân, ta cảm tạ bà vì lời tốt ý lành, rồi hỏi bà:
“A bà, bà thấy cơm A Cẩm nấu… có ngon không?”
A bà giơ cao gói cá trong tay, không giấu nụ trên gương mặt:
“Ấy chà, tay nghề của A Cẩm nương còn hơn cả phụ thân con khi trước! Ai ai cũng , nếu con lấy chồng rồi không còn nấu nữa, mọi người sẽ tiếc lắm đấy!”
Ta khẽ gật đầu:
“Ừm, bà … ta cũng không thấy buồn nữa. Từ nay, A Cẩm chỉ lo nghĩ sao nấu ra những món ngon hơn thôi.”
Lưu lão bà gật gù đồng , trong mắt thấp thoáng xót xa:
“A Cẩm à, sau chuyện này… nếu có ai dị nghị con, con đừng giận dỗi nhé…”
Lòng ta chợt nghẹn lại, cũng chỉ khẽ đáp:
“Vâng.”
Tiễn A bà đi rồi, ta ngồi lại giữa sân một hồi, lặng lẽ nghĩ ngợi vài điều.
Sau đó, bước chân nhẹ nhàng, ta quay lại vào trong nhà.
Trong phòng, Chu Lan Tâm đã Phí Niệm Chi sắp xếp nằm trên giường của ta.
Phí Niệm Chi ngồi bên, tay bưng nước, tay đút cháo.
Chu Lan Tâm tựa trong lòng chàng, từng tiếng từng lời gọi “Phí ca ca”, nước mắt rơi như hoa lê gặp mưa.
Thấy ta bước vào, nàng lập tức ngẩng đầu lên từ bờ vai Phí Niệm Chi.
Luống cuống kéo tấm chăn nhung khỏi người, nhẹ giọng với ta.
“A Cẩm muội muội… xin lỗi, ta thật sự không khỏe… Niệm Chi thấy ta tội nghiệp, nên mới chăm sóc cho ta… Ta bị mưa ướt, bẩn tấm chăn của muội…”
“Lại còn… trễ việc vui của hai người…”
Làm đầu bếp bao năm, quanh năm suốt tháng giao du với nồi niêu xoong chảo, thần kinh ta xưa nay vốn thô, chẳng mấy tinh tế.
Thế , dù có chậm hiểu đến đâu, ta vẫn nhận ra chút khoe khoang ẩn tàng trong lời và ánh mắt lấm lét của Chu Lan Tâm.
Chỉ là lúc này, ta chẳng những không giận, ngược lại còn có chút cảm kích nàng.
ĐỌC CHƯƠNG 2 BẤM VÀO ĐÂY:
Bạn thấy sao?