【Ra giá 50$, một chàng đẹp trai có dáng chuẩn đi cùng tôi về quê ăn Tết.】
Tôi định gửi tin nhắn này cho tám ông chồng.
Nhưng không may tay trượt.
Gửi nhầm cho sếp.
Anh ấy lập tức trả lời:
【Thư ký Lương, em gửi cho nhiều người hay chỉ mình ?】
【Anh miễn phí, ưu tiên nhé.】
【Sau đó, sao em không liên lạc với nữa?】
【Tối hôm đó em đau sao?】
【Kỹ thuật có thể từ từ cải thiện, xin em cho cơ hội.】
Sau đó.
Tôi kéo ấy vào “Nhóm chồng ”.
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng bỗng đỏ mắt:
“Anh nguyện ý gia nhập, dù chỉ là với thân phận lẽ.”
1
Tôi lại tìm thêm một ông chồng.
Mở nhóm chat “Nhóm chồng ”.
Thêm chồng mới vào.
Tôi:
【Anh là chồng thứ tám, sửa lại ghi đi.】
Chồng Tám:
【Đã sửa xong, chị ơi.】
Chồng Bảy – người nhiệt nhất nhóm lên tiếng nhắc nhở:
【Lính mới à? Phải gọi là vợ.】
Chồng Tám lập tức theo:
【Vợ.】
Tôi:
【@Chồng Tám, tự giới thiệu đi, kẻo sau này lại đụng trúng vợ người khác.】
Chồng Tám:
【Chào mọi người, tôi là Ngô Duy, 22 tuổi, năm sau mới tốt nghiệp.】
【Chỉ cần quay video để đối phó với gia đình, chắc không đụng trúng ai đâu.】
Chồng Cả:
【Sinh năm 2002 mà đã bị thúc cưới rồi?】
Chồng Tám:
【Bố tôi có con muộn, năm sau ông đã 90 tuổi rồi, gấp rút muốn có cháu bế.】
Tôi:
【Vậy thế này, không sợ ông cụ thất vọng à?】
Chồng Tám gửi một icon rơi nước mắt:
【Nhưng ông bị ung thư giai đoạn cuối, không qua nổi tháng sau.】
Tôi đề nghị:
【Tôi sẽ mang gối nhét vào bụng, cùng về gặp bố. Để ông không phải ra đi với tiếc nuối.】
Chồng Tám khóc nức nở:
【Cảm ơn vợ!】
2
Năm hết Tết đến.
Tôi dạo quanh nhóm chat, tìm một người phù hợp.
Quyết định chọn Chồng Sáu:
【Anh về quê cùng em ăn Tết nhé?】
Chồng Sáu:
【Sao không dẫn Chồng Ba?】
Tôi thật:
【Chồng Ba đã về quê hai lần rồi. Nếu kéo dài nữa, gia đình sẽ giục kết hôn mất.】
Chồng Sáu:
【Xin lỗi vợ, trực Tết, không đi .】
Tôi:
【Không sao không sao, em gọi thử những chồng khác trong nhóm .】
Chồng Sáu hỏi:
【Có cần loại Chồng Ba khỏi nhóm không?】
Tôi:
【Không cần đâu, mọi người là một gia đình mà. Buôn có , bán có phường.】
Chồng Sáu:
【Được rồi, vợ.】
3
Giờ nghỉ trưa.
Tôi lướt điện thoại, thấy chị em trong nhóm chat câu này hay hay:
【Ra giá 50, một chàng đẹp trai có dáng chuẩn đi cùng tôi về quê ăn Tết.】
Tôi tiện tay chuyển vào nhóm “Nhóm chồng ”.
Nhưng đúng lúc đó, có chuyện gấp.
Tôi đặt điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường về.
Màn hình điện thoại bị tin nhắn của sếp chiếm trọn.
【Thư ký Lương, em gửi tin này cho nhiều người hay chỉ mình ?】
【Anh miễn phí, ưu tiên nhé.】
【Sau đó, sao em không liên lạc với nữa?】
【Tối hôm đó em đau sao?】
【Kỹ thuật có thể từ từ cải thiện, xin em cho cơ hội.】
【Em không thích đương nơi công sở, liền chuyển lên tổng bộ. Nhưng nhớ em quá nên lại quay về.】
【Em cùng công ty là không . Nhưng thực sự không thể rời đi.】
【Bởi vì cả tập đoàn này là của nhà .】
4
Nhìn thấy tin nhắn, tôi choáng váng.
Không dám mở mắt.
Cầu mong đây chỉ là ảo giác.
Sao có thể ra chuyện lớn như ?
Nhầm lẫn giữa chồng và sếp đã đủ đáng sợ.
Nhưng tôi còn lỡ ngủ với thái tử gia của tập đoàn?
Bảo sao mới có nửa năm mà đã thành sếp của tôi?
Hóa ra.
Nhà giàu thực sự sẵn sàng để người thừa kế việc từ cấp cơ bản.
Lúc quen Chu Hoài.
Anh ta vẫn chỉ là một thực tập sinh.
Không có trợ cấp xe, không có trợ cấp cơm.
Tôi, với tư cách là cấp trên.
Cho ta đi nhờ xe, mời cơm.
Trong công việc lẫn cuộc sống, tôi đều quan tâm đến cấp dưới này.
Không ngờ.
Ngay cả giường của tôi cũng bị ta “đi nhờ” luôn.
Kết quả, ta bảo tôi cho một danh phận.
Không đời nào!
Tôi là người có chồng rồi mà!
5
Bố mẹ tôi là người rất truyền thống.
Lúc đi học cấm tôi tiếp với con trai, sợ tôi sớm.
Vừa vào đại học đã giục tôi kết hôn, sợ tôi ế chồng.
Để đối phó với áp lực thúc cưới từ gia đình.
Tôi thường xuyên lên mạng đăng bài tìm người “kết hôn hợp tác”.
Nhờ mà quen tám người cùng chí hướng.
Có gay không muốn lừa dối con để kết hôn giả.
Có người theo chủ nghĩa không hôn nhân để theo đuổi ước mơ.
Có đàn ông từng ly hôn, cảm thấy sống một mình vẫn là tốt nhất.
…
Không đăng ký kết hôn, không sống chung, chỉ đóng kịch qua mặt phụ huynh.
6
Hiện tại tôi đang ở ghép với chồng Hai, ấy là chị em thân thiết của tôi.
Chồng Ba và chồng Bảy sống ở căn hộ đối diện.
Chồng Ba vừa bị cắt giảm nhân sự, chồng Bảy cưu mang ấy.
Chồng Ba ngại ngùng, nên nấu cơm để trả tiền nhà.
Chồng Bảy thích vẽ tranh, thích giặt đồ bằng tay.
Quần áo của chúng tôi đều do ấy giặt, dọn dẹp nhà cửa cũng là ấy lo.
Tôi và Chồng Hai góp tiền mua loại màu vẽ đắt tiền tặng Chồng Bảy.
Ủng hộ giấc mơ lớn của một họa sĩ nhỏ.
Khi tôi gặp khó khăn, chỉ cần một câu trong nhóm chồng , tám người lập tức hưởng ứng.
Những người bôn ba xa quê, cùng nhau sưởi ấm.
Vậy nên tôi không muốn vỡ trạng thái hoàn hảo này.
Dù là thái tử gia cũng không .
Thế nên tôi nhắn lại cho sếp:
【Thật ra tôi vẫn rất thích .】
【Nhưng thích một người, sao có thể nhẫn tâm kéo ấy vào ngôi mộ của mang tên hôn nhân?】
【Vậy nên, hiện tại tôi chỉ có thể chấp nhận đương không lấy kết hôn mục đích.】
【À đúng rồi.】
【Gửi ảnh cơ bụng xem nào.】
7
Chưa thấy ảnh cơ bụng đâu.
Chỉ thấy thông báo tăng ca.
Làm xong việc, bàn việc của tôi cao thêm nửa mét tài liệu.
Giống như Cây Gỗ Toàn Thư bị lâm tặc trong phim hoạt hình “Bald Qiang” chặt xong, đều đổ hết về đây .
Chu Hoài ở lại tăng ca cùng mọi người.
Đợi đến khi đồng nghiệp về hết.
Anh ta mới đến bên tôi: “Thư ký Lương, vẫn chưa ăn tối sao?”
“Chưa.”
“Để tôi mời?”
“Không cần, có người mang đến rồi.”
Tôi từ chối rõ ràng.
Chu Hoài mặt lạnh, xoay người bỏ đi.
Chưa đầy một lát.
Một tiếng “Vợ ơi!” vang lên trong văn phòng.
Chồng Ba, người đảm đang nhất, mang theo hộp cơm bước đến: “Vẫn đang bận à?”
Tôi không nhịn than thở: “Ừ, sếp mới cầu cao quá, hôm nay chắc phải về rất muộn.”
“Vợ kiếm tiền nuôi gia đình là tuyệt nhất!”
“Trời bắt đầu trở gió, tôi mang theo áo khoác cho cậu đây.”
“Sáng nay nghe cậu ho mấy tiếng, tôi hầm sẵn canh lê tuyết chưng xuyên bối, về nhà nhớ uống nhé.”
Tôi cảm phát khóc: “Cảm ơn chồng !”
Chồng Ba vui vẻ tung tăng về nhà.
8
Lạnh run cầm cập tan về nhà.
Tay ôm bát canh lê tuyết chưng xuyên bối, hớp từng ngụm ấm áp.
Chu Hoài nhắn tin đến:
【Có một chỗ trong tài liệu chưa hiểu, phiền Thư ký Lương đến nhà tôi giải thích một chút.】
Thần linh ơi.
Hơn mười giờ đêm rồi.
Đến nhà để giải thích công việc?
Hay là cởi thắt lưng hộ ?
Tôi lề mề cả tiếng sau mới trả lời:
【Xin lỗi, mai đến công ty trao đổi không?】
Chu Hoài:
【Sao trả lời chậm ?】
Sao trả lời chậm ư?
Chẳng lẽ thật rằng…
Tôi vì quá ghét sếp.
Tin nhắn vừa rồi trả lời ta đều gõ bằng ngón giữa.
Tôi:
【Vừa bận chút.】
Chu Hoài – người trước giờ luôn khiêm tốn, lễ độ – bỗng trở nên thiếu ranh giới:
【Bận gì?】
Tôi vừa xong một bài yoga lười biếng:
【Vận trên giường, một ngày mấy lần, suýt chuột rút chân.】
Cuối cùng, Chu Hoài đáp lại:
【Không phiền nữa.】
Bạn thấy sao?