01
Khi vừa bước vào thức hải của sư tôn, ta đã cảm nhận cái lạnh thấu xương.
Trước mắt là một khung cảnh băng thiên tuyết địa, giữa nền tuyết trắng, một nam tử tóc bạc đang ngồi tựa đất.
“Chết đi!”
Ta không hai lời, rút bản mệnh kiếm, nhằm vào nam tử tóc bạc mà đâm tới.
Nam tử quay đầu lại, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhàn nhạt.
Chỉ một nụ ấy thôi, đã khiến trời đất thất sắc.
Gương mặt hắn đẹp đến mức như chính tà giao thoa, dưới mắt còn có một giọt lệ chí đỏ tươi như máu, tựa như chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ tan.
Ánh mắt ta khựng lại trong chốc lát, nam tử đã lao đến trước mặt, chủ đem ngực mình chạm vào mũi kiếm của ta.
“Ngươi muốn ta sao?”
Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút ủy khuất khó tin.
“Ngươi chính là tâm ma của sư tôn, khiến người trở thành nửa người nửa quỷ, ta đương nhiên phải ngươi!”
Ta nắm chặt chuôi kiếm.
“Ta nhận một kiếm của ngươi.
Nếu ta không chết, ngươi ở lại đây bầu với ta một ngày, không?”
Hắn nghiêng người, mạnh mẽ ép ngực vào mũi kiếm, khiến lưỡi kiếm đâm sâu vào ba phần.
Máu tươi tuôn ra không ngớt, đỏ thẫm cả mặt tuyết trắng.
Ta biết rõ tất cả trong thức hải đều chỉ là ảo cảnh, tâm ma vốn không có thực thể, tay vẫn khựng lại.
Dù sao, gương mặt này giống sư tôn như đúc, chỉ khác là có thêm giọt lệ chí đỏ thẫm kia.
“Như đã đủ chưa?”
Hắn đột nhiên dồn lực, thanh kiếm của ta xuyên qua lồng ngực hắn.
Hắn ngã xuống đất, phát ra tiếng lớn.
“Chết dễ dàng sao?”
Ta rút kiếm ra, cảm thấy hắn chết quá đơn giản, liền ngồi xuống kiểm tra hơi thở.
Dù cơ thể hắn chỉ là ảo ảnh, tâm ma có thần thức, nếu thần diệt thì tâm cũng diệt, ta sẽ cảm nhận .
“Ưm!”
Khi tay ta vừa vươn ra, lại bị hắn nắm lấy.
Một luồng sức mạnh lớn khống chế ta, khiến ta ngã nhào vào lồng ngực hắn.
“Cô nương, lời đã phải giữ lấy lời.
Ta chưa chết, ngươi phải ở lại bên ta một ngày.”
Nam tử mở mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm xinh đẹp, ánh sáng rỡ, mang theo vài phần mê hoặc.
—
02
Ta bị tâm ma giam cầm!
Hắn dùng ảo cảnh dựng nên một căn nhà gỗ giữa hồ, giam ta trong đó.
Hắn vốn là một tia thần thức của sư tôn, chỉ vì sư tôn đi Ma giới diệt trừ ma vật, không cẩn thận nhiễm ma khí mà sinh ra tâm ma.
“Thả ta ra!”
Toàn thân ta bị dây leo trói chặt, dù vận dụng linh lực cũng không thể thoát.
Tâm ma này thật sự rất mạnh!
“Đã sẽ ở bên ta một ngày, ngươi lại muốn bỏ trốn, ta đành phải trói ngươi lại thôi.”
Hàng mi dài đen nhánh của hắn hơi khép, lộ ra vẻ u buồn.
Ta bật giận dữ: “Ta đồng ý với ngươi khi nào?”
Rõ ràng là hắn tự biên tự diễn!
Hắn đưa tay xoa đầu ta: “Ngươi là người đầu tiên ta gặp từ khi sinh ra.”
Ta phản bác: “Ngươi chỉ là một tia ma khí, không có huyết nhục, nào tính là sinh ra!”
Hắn bỗng mỉm : “Nếu ta có huyết nhục, ngươi có đồng ý ở bên ta không?”
Ta á khẩu không gì.
Tâm ma này, tuy đáng ghét lại có chút ngây ngô.
Hắn chưa từng thấy thế giới bên ngoài, tất cả những gì biết đều là từ ký ức của sư tôn.
Hắn nghiêng đầu: “Hay là ta đoạt lấy thân xác của sư tôn ngươi, khiến nguyên thần của hắn mãi mãi chìm vào giấc ngủ, thế nào?”
Cơn giận bùng lên trong ta, mạnh mẽ tan dây leo trói buộc, vung chưởng đánh về phía hắn!
“Ngươi nằm mơ!”
Hắn không trốn không tránh, thậm chí còn bước lên gần hơn.
Một chưởng của ta đánh thẳng vào ngực hắn.
Hắn run rẩy, phun ra một ngụm máu.
“Sao ngươi lại thích đánh ta như ?”
Khóe môi hắn nhuốm máu, sắc đỏ rực rỡ đến nao lòng, hắn lại mỉm : “Ta nghe Hợp Hoan Tông có một cách đánh rất thú vị, gọi là song tu.
Chúng ta thử xem không?”
Ta trợn mắt giận dữ: “Vô sỉ!”
Đôi mắt đen của hắn sáng rực lên, đầy vẻ tò mò: “Song tu, vì sao lại là vô sỉ?”
Ta: “……”
Sư tôn là người chính khí nghiêm nghị đến , không ngờ tâm ma của người lại phóng đãng tà mị đến thế này!
03
Ta giận đến mức nguyên thần chấn , vội rời khỏi thức hải của sư tôn.
Sư tôn ngồi kiết già trên tảng đá bạch ngọc, đôi mắt dần mở ra, ánh sâu lắng.
“Thế nào rồi?”
Ta cúi đầu hổ thẹn: “Thứ lỗi cho đồ nhi, sư tôn.
Tâm ma lợi quá, đồ nhi không phải đối thủ của hắn.”
Sư tôn nhẹ lắc đầu, giọng trầm lặng: “Hắn vốn là ma khí sâu thẳm nhất của Ma giới, nay lại cùng chia sẻ tu vi của vi sư.
Ngươi không thể hắn ngay từ đầu là điều dễ hiểu.”
Ta ngẩng đầu sư tôn.
Y phục trắng như tuyết, mái tóc đen dài, dung nhan tựa thần tiên.
Dù khuôn mặt giống hệt tâm ma, khí chất thì hoàn toàn khác biệt.
“Dao Gia, nếu con không thể đấu trực diện với tâm ma, hãy dùng cảm để hóa giải hắn.”
Giọng sư tôn nhẹ nhàng mà kiên định vang lên.
Ta giật mình!
Dùng cảm để hóa giải?
Chẳng phải là lừa gạt cảm sao?
“Dao Gia, nhớ kỹ, tâm ma không phải con người.
Con dẫn hắn hướng thiện, trừ bỏ ma tính, vi sư sẽ có cách đẩy hắn ra khỏi thức hải.”
Sư tôn như thấu tỏ suy nghĩ trong lòng ta.
Ta thoáng chần chừ.
Nhưng sư tôn không cho ta thời gian suy nghĩ thêm, lập tức bày ra pháp trận, đưa ta quay trở lại thức hải.
04
Lần này, trước mắt ta là cảnh tượng hoa rơi như mưa.
Trong rừng đào, nam tử tóc bạc chạy về phía ta.
Hắn trông có vẻ rất vui mừng khi gặp ta, nét ánh lên giữa hàng lông mày, trong đôi mắt như chứa đầy tinh quang.
“Ngươi đến rồi!”
Hắn nhẹ nhàng lướt qua không trung, đáp xuống trước mặt ta, không chút ngại ngần mà nắm lấy tay ta.
“Đừng hòng giở trò ta!”
Ta nhanh chóng rút tay về.
“Ta thật sợ ngươi không đến nữa.
” Hắn chẳng mấy bận tâm đến sự dứt khoát của ta, mỉm , “Từ ký ức của sư tôn ngươi, ta biết ngươi tên là Tần Dao Gia.
Dao Gia, Dao Gia, thật dễ nghe.”
Ta: “…”
Hắn lại muốn nắm tay ta, sợ ta giận, chỉ dám kéo nhẹ ống tay áo: “Dao Gia, ta đưa ngươi đến nhân gian chơi, không?”
Ta không nhịn liền mỉa mai: “Thức hải gì có nhân gian? Ngươi bịa ra đúng không?”
Hắn thẳng thắn gật đầu: “Đúng .”
Hắn nhảy lên, kéo ta bay vào không gian vô tận.
Bầu trời bất chợt tối sầm, bên tai vang lên âm thanh sáo trúc réo rắt.
Không khí ngập tràn mùi phấn son ngọt ngào, xen lẫn tiếng của các thiếu nữ.
Nhìn kỹ lại, cảnh tượng trước mắt là một kỹ viện nơi nhân gian.
“Ngươi định gì đây?”
Ta cảm thấy hết sức bất lực, vội giật tay áo khỏi tay hắn.
“Nơi này là một hình ảnh trong ký ức của sư tôn ngươi.
Ngày đó, y truy đuổi hồ đến đây.”
Hắn nghiêng đầu ta, trong ánh mắt đen láy dường như ẩn chứa chút thương .
Hắn đang thương ta?
Thương điều gì?
Ta còn đang bối rối thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét lớn.
“Mẫu thân?”
Là mẫu thân của ta!
Bà bị hồ chiếm lấy thân xác, mất đi ý thức của người phàm.
“Mẫu thân, con đến cứu người!”
Ta quên mất đây chỉ là ảo cảnh, lòng nóng như lửa đốt, vội lao về phía trước.
Hắn bỗng chộp lấy cổ tay ta: “Dao Gia, đừng vội, cứ xem tiếp đi.”
Ta cố trấn tĩnh lại, chỉ thấy mẫu thân ta bị hồ khống chế, sau đó sư tôn trong bộ y phục trắng phiêu dật xuất hiện.
“Yêu nghiệt! Hôm nay chính là ngày ngươi bỏ mạng!”
Sư tôn cầm kiếm Huyền Linh, một chiêu đâm thẳng vào đan điền của mẫu thân ta!
Hồ trong thân xác bà phát ra tiếng thét thảm thiết, rít lên: “Ngươi không màng sống chết của phàm nhân, chỉ để ta sao?”
Sư tôn lạnh: “Yêu nghiệt, nếu không phải ngươi chiếm thân thể phàm nhân, ta còn chẳng ngươi.”
Sư tôn bổ thêm một kiếm nữa.
Hồ chết.
Mẫu thân ta cũng chết.
Ta đến đỏ cả mắt, nếu không phải hắn giữ chặt tay ta, ta đã bất chấp tất cả lao tới.
“Ngươi thấy rõ sư tôn của mình là người như thế nào chưa?”
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt thăm thẳm.
05
Ta thoát khỏi cơn bi ai.
“Đây là giả!” Ta mắt đỏ hoe, chằm chằm vào người nam tử, “Là ngươi biến hóa ra để lừa ta!”
Nam tử không giải thích: “Tương lai, ngươi tự khắc biết ta có lừa ngươi hay không.”
“Tâm ma xảo trá, ngươi chỉ muốn dụ ta chống lại lệnh sư phụ, ta tuyệt đối không để ngươi giỡn!”
Ta trừng mắt nam tử, vành mắt cay cay, không kìm , một giọt lệ rơi xuống.
Ta từ nhỏ sống nương tựa vào mẫu thân.
Sau khi mẫu thân mất, ta lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành kẻ hành khất.
Lang thang ba năm, chịu đủ mọi khinh bỉ và sỉ nhục.
Về sau, ta cờ gặp sư phụ.
Sư phụ cưu mang ta, nhận ta đệ tử, dạy ta tu luyện.
Người là ân nhân của ta.
“Đừng khóc.
” Nam tử đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi giọt lệ trên má ta, “Chúng ta đi xem trò vui nào.”
Hắn bất ngờ ôm eo ta, thân mình bay vút lên.
Chớp mắt, chúng ta đã ở trong một gian phòng, ánh nến đỏ chập chờn.
Trên giường, một nam một nữ đang ân ái, chuyện phu thê.
Ta tức giận gầm lên: “Ngươi dẫn ta đến xem cái…”
Nam tử lấy lòng bàn tay bịt miệng ta: “Suỵt.”
Hắn xem đến say mê, mắt sáng rực, miệng thì thầm: “Thì ra đây gọi là viên phòng.
Cũng giống đánh nhau với môn Hợp Hoan.”
“Nhưng nữ tử kia có vẻ rất đau khổ.”
“Nam nhân thì rõ là vui vẻ.”
Hắn lẩm bẩm, đột nhiên quay đầu ta: “Dao Gia, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi đau khổ.
Bí pháp Hợp Hoan tông có thể nữ tử thần tiên phiêu diêu.”
Ta: “…”
Đây là loại tâm ma gì?
Chẳng phải dâm ma sao?
—
Bạn thấy sao?