Ta trấn thủ ngoại tộc nơi tam giới tròn trăm năm, cuối cùng đại thắng trở về thần giới.
Nào ngờ vừa mới hồi cung, tin đầu tiên nghe lại là: phò mã của ái nữ ta, thái tử Thiên tộc, đang mở một buổi đấu giá. Mà vật phẩm đem ra đấu giá… chính là bảy mươi hai khối thần c ,ốt của c ,on b ,é.
Nữ nhi ta bị ba mươi sáu cây Định Hồn Đinh đ ,óng ch ,ặt giữa trung tâm đấu trường, th ,oi th ,óp hơi tàn.
Thái tử Thiên tộc ôm một con tinh tước vào lòng, lạnh với con bé:
“Hồi đó nếu không phải ngươi mạo danh là con của Chiến Thần Vân Vi, bản thái tử sao phải nhẫn tâm bỏ rơi Tước nhi mà cưới ngươi?”
“Ngươi đã có gan ch ,ó dám lừa gạt bản thái tử, hôm nay bản thái tử sẽ m ,oi sạch thần c ,ốt trên người ngươi đem ra đấu giá, kẻ trả giá cao sẽ sở hữu!”
“Còn ngươi, đợi đấu giá kết thúc, bản thái tử sẽ đích thân đ ,ánh ngươi xuống phàm trần, trải qua một trăm lẻ tám kiếp luân hồi, kiếp nào cũng k ,,ỹ n ,ữ, ch ,et không yên thân! Đây chính là cái giá ngươi phải trả vì dám c ,ướp danh phận của Tước nhi!”
Ta giận dữ đến n ,ổ đom đóm m ,ắt.
Ta là Vân Vi, danh chấn tam giới suốt vạn năm, cả đời chỉ có một đứa con , một tiểu phượng hoàng!
Con tinh tước kia từ đâu chui ra, cũng dám mặt dày mạo nhận là nữ nhi của ta ư?!
1
Vì lửa phượng trong cơn giận dữ của ta không thể khống chế, chủ các của Giới Bảo Các bị th ,iêu đến mặt mũi vặn vẹo, vội “phịch” một tiếng qu ,ỳ sụp xuống trước mặt ta, r ,un r ,ẩy kêu lên:
“Chiến thần Vân Vi tha m ,ạng! Là… là thái tử Thiên tộc tự mình đến tìm tiểu nhân, thề thốt rằng lệnh ái chỉ là kẻ g ,iả mạo, tiểu nhân mới cả gan đem thần c ,ốt ra đấu giá!”
Hắn len lén liếc sắc mặt u ám như nước đọng của ta, mồ hôi lạnh đầm đìa, càng thêm khiếp vía:
“Tiểu nhân… tiểu nhân lập tức hủy buổi đấu giá này! Quyết không để lệnh ái phải chịu thêm một phần tủi nh ,ục nào nữa!”
Ta không đáp lời, chỉ trầm mặc về phía khán đài, nơi con ta bị ba mươi sáu cây Định Hồn Đinh đ ,óng vào gi ,á s ,ắt, m ,áu m ,e đầm đìa.
Nó khắp thân th ,ương t ,ích, vẫn ngẩng đầu, mặt trắng bệch về phía thái tử Thiên tộc trên cao, yếu ớt biện giải:
“Ta chưa từng lừa ai… Mẫu thân ta chỉ có một đứa con là ta, một tiểu phượng hoàng!”
Lời vừa dứt, bốn phía đã vang lên những tràng chế nhạo:
“Nghe xem, con t ,iện nh ,ân này đến lúc vạ thân vẫn còn dám ngụy biện!”
“Phượng hoàng cái gì? Ngay cả Iinh h ,ồn cũng không tụ nổi mà dám xưng là phượng hoàng?”
“Buồn ch ,et mất! Ngoài gương mặt có vài phần giống, thì nó có điểm nào giống chiến thần Vân Vi trong truyền thuyết chứ?”
Lại có kẻ mặt mày đ ,ê t ,iện, giọng the thé hỏi:
“Thái tử điện hạ! Nghe ngài từng tuyên bố rằng sau khi rút sạch thần c ,ốt của t ,iện nh ,ân này sẽ đày nàng ta vào Iuân hồi phàm giới một trăm lẻ tám kiếp, kiếp nào cũng phải k ,ỹ nữ ,, vĩnh viễn không ch ,et tử tế, chuyện đó là thật ư?”
Thái tử Thiên tộc nhạt:
“Tự nhiên là thật! Kẻ nào đấu giá thần c ,ốt, có thể thay bản thái tử chủ n ,ợ, cùng con t ,iện nh ,ân này bước vào luân hồi, đời đời đòi n ,ợ!”
Con tinh tước trong lòng hắn bày ra vẻ ngây thơ, cố khẽ:
“Nhưng nếu vào luân hồi mà tỷ tỷ không trả nổi nợ thì sao? Chẳng lẽ… phải dùng th ,ân trả n ,ợ thật ư?”
Lời vừa thốt ra, đám nam nhân phía dưới càng náo , miệng I ,ưỡi b ,ẩn th ,ỉu tràn lan:
“Dĩ nhiên là phải dùng thân trả! Con t ,iện nh ,ân này chẳng có gì, d ,a t ,hịt lại mịn màng hiếm có, chỉ riêng việc có thể thay thái tử điện hạ đòi nợ, ta quyết phải có thần c ,ốt hôm nay!”
“Khặc khặc, cho dù là hàng giả, cũng từng thái tử cưới vào Thiên cung, mang về ch ,ơi đ ,ùa thì vẫn ngon lành lắm!”
“Một trăm lẻ tám kiếp k ,ỹ n ,ữ, chậc chậc, quả nhiên thái tử điện hạ đối với vị hiện thái tử phi sâu như biển, đối với con h ,àng gi ,ả này chẳng có chút cũ nào nữa rồi!”
Nghe đến đây, nước mắt con ta cuối cùng cũng ứa ra như đê vỡ, dù đã cố chấp đến mức nào cũng không kìm nữa.
Nó nghẹn ngào, giọng run lên:
“Ngươi biết rõ nếu mất thần c ,ốt, ta sẽ vĩnh viễn không thể nhập thần tịch, dù đọa xuống phàm trần cũng phải chịu hỏa tâm luyện h ,ồn ngày đêm th ,iêu đ ,ốt…
Trăm năm phu thê, ngươi thực sự có thể nh ,ẫn t ,âm như thế sao?”
Thái tử Thiên tộc khinh miệt liếc nó, lại cúi xuống, nâng cằm con tinh tước trong lòng, h ,ôn sâu một cái, ánh mắt dịu dàng con ả đỏ mặt e thẹn, cất lời thâm :
“Ta chưa từng ngươi. Khi xưa thành hôn chỉ vì phụ hoàng ép buộc. Nay ta địa vị đã vững vàng, thân phận ngươi bị vạch trần, ta với ngươi không còn nửa phần liên hệ!”
Bạn thấy sao?