Tầm Dương – Chương 6

Từ khi còn nhỏ, Tôn Tụng Kim đổ bát thuốc a tỷ sắc cho ta, ta vừa mắng hắn vừa khóc.

Hắn liền không dám cãi ta nữa.

Cũng như lúc này, hắn luống cuống tay chân lấy khăn ra, vụng về lại cẩn thận lau nước mắt đầm đìa của ta.

Hứa chỉ cần ta không khóc, sẽ thả ta ra ngoài.

Nhưng hắn phải đi theo.

"Đi thanh lâu, ngươi chắc chắn Tôn bá bá sẽ không đánh gãy chân ngươi sao?"

"Sơn nhân tự có diệu kế."

Diệu kế của Tôn Tụng Kim, chính là giả nha hoàn của ta.

Một đại nha hoàn cao tám thước.

Mụ Tú Bà mà lắc đầu.

May mà bà ta nhận ra ta, lại còn có cây trâm Thẩm Tích An tặng, nên không hỏi nhiều.

"Hai năm nay ngài không đến, chủ nhân nhớ c.h.ế.t đi ."

Đi qua hành lang quanh co, bà ta nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, hơi xoay khuỷu tay, chỉ vào cây nhỏ trơ trụi trong sân.

"Kia kìa, cây hải đường ngài trồng đó, chủ nhân tâm không tốt thì đào lên, tâm tốt lại trồng xuống.”

"Ta bảo sai người giúp, hắn cứ nhất định phải tự mình .”

"Ngài khuyên hắn đi, cứ tiếp tục như , cây c.h.ế.t, người cũng điên mất."

Bà ta tràn đầy mong đợi, ta mím môi đáp ứng.

Lời của ta trong tai Thẩm Tích An, mới là không thể nghe nhất.

Hai năm trước hắn bằng lòng điều lương thực đến Tà Dục quan, giải vây cho a tỷ trên núi tuyết, cũng là ta lấy ơn cứu mạng ra mà cầu xin.

Khôi hài thay, ta một tay dựng Thanh Phong lâu, bây giờ ngoại trừ tiền tiêu không hết, mọi chuyện đều phải Thẩm Tích An đồng ý.

"Mụ già, ngươi những chuyện này với người ngoài gì?”

"Còn mong chờ miếng thịt bị khoét trên ngực nàng ta mọc ra sao?"

Giọng khàn khàn của nam nhân truyền đến từ dưới đình.

Ta ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một tia nắng xuân chiếu xuống, vết sẹo giữa lông mày hắn giống như cành cây lớn, đan xen tạo thành hình thù đ.â.m t.h.ủ.n.g ánh sáng.

Dữ tợn, khiến người ta không rõ dung mạo ban đầu.

Thẩm Tích An hẳn là oán ta.

Hai năm trước ta hứa với hắn, nếu a tỷ vượt qua cửa ải khó khăn, ta sẽ rời khỏi tướng quân phủ.

Cùng hắn buôn bán khắp nơi, đến tây bắc tìm a tỷ, nửa đời sau sống đời tiêu dao, không màng thế sự.

Lúc đó hoa mai nở giữa mùa đông lạnh giá, a tỷ bị kẹt trên núi tuyết hơn một tháng, trong triều vẫn không có tĩnh gì về việc điều binh khiển tướng.

Ta lần đầu tiên ý thức một cách rõ ràng như , ta có thể mất đi a tỷ bất cứ lúc nào.

Phụ thân thản nhiên Thánh thượng tự có cách ứng phó, c.h.ế.t trên chiến trường là vinh quang lớn nhất của nàng.

Tôn bá bá lắc đầu thở dài, tấu chương bị bác bỏ mấy chục lần.

Lúc đó ta nghĩ, ta không muốn a tỷ ở trên chiến trường nữa, ta chỉ muốn có một căn nhà nhỏ với nàng, lúc rảnh rỗi thì trêu mèo chọc chó, lúc bận rộn thì nương tựa lẫn nhau.

Thẩm Tích An nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta vì bệnh tật mà , sẽ có ngày đó.

Nhưng tin tức ta đến Thanh Phong lâu truyền vào tướng quân phủ, phụ thân mắng ta bán thân cho kép hát, không biết liêm sỉ.

Sắc mặt tái nhợt của ta do bệnh tật, ông ta khẳng định là do bị người ta hành hạ.

Ngay cả Tôn Tụng Kim cũng không nghe ta giải thích, đến Thanh Phong lâu "đòi lại công bằng" cho ta.

Chưa gặp Thẩm Tích An, đã bị người ta lấy tội danh cấu kết với phế thái tử, đánh năm mươi đại bản.

Phụ thân nhốt ta trong tướng quân phủ hai năm, ngăn chặn lời đồn này.

Trong mắt Thẩm Tích An, chính là ta sau khi hứa hẹn liền đóng cửa không ra ngoài hai năm, tránh mặt hắn hai năm.

"Ta thật không ngờ, ở nhà còn có thể khiến người ta biến thành kẻ câm,"

Giọng điệu chua chát của Thẩm Tích An kéo suy nghĩ của ta trở lại.

Ta giữ chặt Tôn Tụng Kim bên cạnh đang xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau, "Thẩm công tử, có thể chuyện riêng không?"

"Sao nào? Lừa ta thêm một lần nữa, để cứu tỷ tỷ tốt của ngươi ra sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...