Cha ta ý tứ khó đoán thở dài: "Thật đáng tiếc."
Câu đáng tiếc này rơi vào tai công chúa không khác gì đang kích thích nàng ta, nàng ta đập vỡ không ít đồ đạc trong phòng, chỉ vào tỳ nữ có chút nhan sắc trong phòng mắng nàng là hồ ly tinh.
Cách vài ngày, từ đường của phủ ta lại xuất hiện thêm mấy cái đèn lồng da người.
Tỳ nữ tên Bích Lan kia, trước đây là tay sai của công chúa để hạ nhục nương ta, còn từng cùng người khác ném đồ vật và nhổ nước bọt vào người nương, ra ngoài thì không ngừng chửi bới, phỉ báng thanh danh của nương ta.
Cha ta mượn đao người, đòi lại khoản nợ này từ tay Bích Lan.
Nhìn thấy chưa, sai thì phải trả giá.
Hạ nhân trong phủ công chúa khổ hết , nhất là những tỳ nữ có chút nhan sắc.
Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, mãi cho đến khi thay thế những tỳ nữ kia bằng mấy người xấu xí, dáng người thô thiển, nàng ta mới thôi cáu kỉnh.
Cha ta dạo gần đây càng ngày càng ít về phủ, cha ở triều điều tra các quan tham ô, bán nước, quăng bọn chúng vào nhà lao.
Mùi máu tanh trên người cha ta càng ngày càng nồng.
Công chúa đã nửa tháng không gặp cha ta, lại biết cha ta vừa đi kiểm tra nhà chứa, dù đang mang thai cũng không thể ngồi yên, lại bắt đầu ném đồ lung tung, chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua, liên tục gào thét: "Bùi Ngọc!! Tìm Bùi Ngọc về đi!!”
Lúc cha ta quay về phủ, trên người vẫn còn đang dính vết máu chưa lau khô, những giọt máu đọng ở khóe mắt đã đông lại, toàn thân tỏa ra một cỗ tử khí, mùi máu tanh như có như không chen vào khoang mũi, trông cha ta như , so với khi sạch sẽ, còn có chút mê người hơn.
Công chúa khóc gục trong lòng cha ta, nức nở nghẹn ngào: “Tướng quân, sao chàng lại không về ta một cái, đêm ta ngủ không yên, ta rất sợ, có phải chàng nuôi tiểu thiếp bên ngoài rồi đúng không!"
Cha ta cố đưa tay lên lau vệt máu chưa khô trên mặt, hừ lạnh: "Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì nữa rồi."
Thời điểm này, cha ta có quyền lực vô cùng lớn mạnh trong triều đình, dù cho là công chúa cũng không có cách nào lung lay địa vị của cha nữa.
Công chút thút thít: "Vậy chàng đi đâu, sao lâu như không chịu quay về, chàng bận việc gì cơ chứ?"
Cha ta nở một nụ quyến rũ, nhẹ nhàng đáp: "Bận người."
Công chúa ngẩn người, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, chán ghét oán giận: "Chàng còn tự thân thủ nữa, đám ác quan kia đều là phế vật, lại còn để bẩn tay chàng nữa."
Cha ta không chút để ý chằm chằm vào mắt nàng ta: "Công chúa không hỏi thử xem ta ai sao?"
Nàng ta có chút hứng thú hỏi: "Ai ?"
Khuôn mặt tuấn tú của cha ta vẽ ra một nụ : "Phu nhân của Lí Ngự sử, muội muội của Giang Thị lang, thiếp hai của Tiết Thái phó, còn có, Minh Hoa quận chúa."
Mỗi lần cha ta kể ra một cái tên, nụ trên mặt công chúa cũng nhạt đi một phần.
Những người này đều là đồng lõa tiếp tay cho công chúa chết nương ta năm đó.
Thanh âm của công chúa cũng trở nên run rẩy: "Vì, vì sao lại các nàng ấy..."
Cha ta thở dài: "Phụ hoàng của nàng lớn tuổi rồi, trầm mê mỹ sắc, những người này đều là những quan lại triệu vào cung để thỉnh an Hoàng hậu, lại vô phụ hoàng ân sủng, trong số họ còn có người mang trong bụng hoàng tự, ta đều là vì Bệ hạ, cũng không dám hỏi tại sao."
Cha ta thong dong nàng ta: "Công chúa run cái gì?"
Nàng ta hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh lại, như người sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là vì thế, ta tưởng là..."
Nói đến đây nàng ta vội vàng ngậm miệng, ghê tởm : "Vậy là do bọn họ đáng chết, dám ở dưới mắt Hoàng hậu mà leo lên giường của Phụ hoàng, chết một trăm lần cũng không đủ, chỉ tiếc là bẩn tay chàng rồi."
Cha nàng ta, ánh mắt đầy vẻ nhạo báng: "Đúng là bẩn tay thật."
Bạn thấy sao?