1.
Ngày nương ta mất vừa đúng vào ngày ta tròn năm tuổi.
Cha bế ta ra ngoài, lên phố mua rất nhiều điểm tâm và hoa quả, cha còn chọn cho nương một cây trâm xinh đẹp.
Cha ngày nương đẻ ta ra, suýt chút nữa là toi mạng, lát nữa ta cầm cái này về tặng cho nương.
Ta hì hì đáp một tiếng "Dạ", trên cây trâm còn khắc hoa sen mà nương thích nhất, nương thấy cái này chắc chắn sẽ vui lắm cho mà xem.
Cha lại hỏi ta thêm mấy câu, hỏi ta mấy ngày nay ở học đường có nghe thấy tin đồn khó nghe nào không, giả dụ như mấy lời nương là người xấu chẳng hạn.
Thấy ta gật đầu, cha sốt ruột hơi ta: "Vậy ta hỏi con một câu, nương đối xử với con có tốt không?"
"Nương thương con lắm, con cũng rất thương nương." - Ta đáp lại.
Sắc mặt căng thẳng của cha giãn ra, cha nhẹ nhàng với ta: "Nương của con đã sống một đời khổ sở lắm, cũng là người sạch sẽ nhất trên đời, con cả đời này phải nghe lời nương, hiếu thuận với nương, có biết chưa."
Ta vừa định đáp lại, người hầu trong phủ chân nọ xọ chân kia chạy tới, ánh mắt kinh hoảng: "Phu nhân! Phu nhân chết trước ngõ rồi!"
Cha ta không kịp ta, cơ hồ là nhào cả người về phía trước mà chạy, cha ngã sấp xuống, chân tay đều trầy cả rồi, đã lập tức đứng lên lảo đảo chạy tiếp.
Tôi hoảng sợ khóc lóc chạy theo phía sau gọi cha, cha không quay đầu.
Đến đó, cha đẩy đám người đang vây quanh ra, cha vẫn luôn là người văn nhã, chưa bao giờ chuyện lớn tiếng, lúc này cha đã không để ý tác phong nữa rồi, hết thảy lễ nghi giáo dưỡng đều bị cha bỏ xuống: "Cút hết! Cút hết đi! Không ! Không !"
Cha đau lòng hét lớn, xé sam phi* trên người ra khoác lên người nương, chân tay luống cuống ôm nương chạy về phủ.
*Sam phi: áo choàng.
Cha khóc nức nở đến không ngừng , tựa như một chó mất chủ không còn nhà để về.
Cha chuẩn bị đâu vào đấy tang sự của nương.
Mấy ngày nay, cha ốm đi rất nhiều, dáng vẻ lại thêm mấy phần khôi ngô tuấn tú.
Ngày cử hành tang sự của nương, công chúa trang điểm kiều diễm tới phủ nhà ta.
2.
Cha ta không cho ta mặt nương lần cuối, cha nhốt mình và nương trong một căn phòng, ai cũng cha điên rồi.
Mãi cho đến năm ngày sau, đã năm ngày cha không ăn không uống, cả người gầy quắt lại, cha mới bước ra khỏi phòng, tang sự của nương cha đã lo liệu ổn thỏa hết rồi.
Cha gầy đi nhiều lắm, dáng vẻ lại càng thêm phần tuấn tú khôi ngô.
Ngày tổ chức tang sự cho nương, công chúa trang điểm đến là kiều diễm đến phủ nhà ta, nàng ta ngày thường xinh đẹp, rạng rỡ như ánh bình minh, là đệ nhất mỹ nhân của thành Trường An.
Nàng ta thân phận cao quý, ngôn hành cử chỉ cũng toát ra sự kiêu kỳ đã ăn vào xương vào tủy, khi thấy cha ta, nàng ta lập tức thu liễm lại, bày ra dáng vẻ e ấp của một người con .
Cha ta trôi cháy ứng phó vài câu, ngẫu nhiên tiếp lại một hai câu khách sáo, chỉ như thế đã khiến ý trên khóe môi nàng ta chưa từng một lần hạ xuống.
Đêm đó, sau khi tiễn công chúa rời đi, cha nắm chặt vai ta, ngồi xuống đối diện hỏi ta: "Con có rõ dáng vẻ của tam công chúa không?"
Ta gật đầu, khi đó ta còn nhỏ, đó là lần đầu tiên ta hiểu nghĩa của từ "hận" là gì.
Cha mặt không đổi sắc hỏi tiếp: "Sau này, cha sẽ lột da gương mặt đó xuống mặt trống tặng cho con, con có muốn không?"
Ta lắc đầu, ngọt ngào : "Không cần cha tặng đâu ạ, con sẽ tự mình ."
Cha ta hài lòng nở nụ .
Bạn thấy sao?