Tâm Cơ – Chương 9

Tấn Vương vừa bị nàng chạm vào lập tức hất nàng ra, rồi một cú bật dậy nhảy khỏi giường, trốn sau lưng ta.

 

"Phu nhân, ta đã tự bảo vệ mình rất tốt."

 

"Giỏi lắm, nếu bị loại người đó chạm vào, chi bằng bỏ luôn cái tay đi."

 

Tấn Vương gật đầu.

 

Đông Dương Quận chúa ngồi bệt dưới đất, phản ứng đầu tiên của nàng không phải tức giận vì bị Tấn Vương đẩy ngã, mà lại vui mừng , "Tam biểu ca, huynh tỉnh rồi, thật tốt quá!"

 

Tấn Vương không mảy may cảm , mặt lạnh lùng, "Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của ta, không phép vào phủ."

 

"Tam biểu ca, huynh đừng để nàng lừa gạt. Thời gian huynh hôn mê, đều là do ta chăm sóc, ngay cả Hoàng thượng cũng cảm mà ban hôn cho chúng ta." Nàng vừa vừa chỉ vào ta, "Tống Ngọc, ngươi mau đưa thánh chỉ ban hôn cho Tam biểu ca xem."

 

Ta nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Thánh chỉ ban hôn gì? Ta chưa thấy bao giờ."

 

"Ý ngươi là sao?" Đông Dương Quận chúa thấy ta không có thánh chỉ trong tay, liền chạy ra ngoài tìm, cũng không thấy. Nàng tức giận chỉ vào ta, "Ngươi giấu nó ở đâu rồi?"

 

Ta lườm nàng, "Ta có phải là tổ tiên của ngươi đâu mà phải giữ đồ cho ngươi? Hơn nữa, Vương gia có ta rồi, sao Hoàng thượng lại phải ban hôn cho các ngươi?"

 

"Đông Dương, đầu bị hỏng rồi à, mắc bệnh hoang tưởng chắc!" Tấn Vương phụ họa gật đầu.

 

Nàng đưa thánh chỉ cho ta xem, tưởng rằng ta sẽ không dám đến nó, nghĩ rằng ta cũng sẽ giống như nàng, cẩn thận giữ gìn. Ngốc nghếch! Đã gả một lần rồi mà vẫn không khôn ra.

 

"Ngươi điên rồi, ngay cả thánh chỉ cũng dám hủy. Đợi đấy, ta sẽ báo Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ trị tội ngươi." Nàng , rồi quay sang Tấn Vương, "Tam biểu ca, ta sẽ quay lại ngay, chờ ta nhé."

 

Nàng xách váy vội vàng rời đi.

 

Tấn Vương theo bóng nàng khuất dần, thở phào nhẹ nhõm, "Phu nhân, may có nàng ở đây, nếu không ta cũng không biết sao để tự bảo vệ mình."

 

Ta tỏ ra ghê tởm.

 

"Nàng ta thật sự xin thánh chỉ?" Tấn Vương hỏi ta.

 

"Đây." Ta rút thánh chỉ từ trong áo đưa cho hắn. Hắn thoáng qua, liền đốt ngay. "Nàng ta đi báo cáo, nàng định sao?"

 

Ta gọi người quét sạch tro trên đất, hắn đầy vẻ khó hiểu.

 

"Thánh chỉ gì? Ta chưa từng thấy. Ta nghi ngờ nàng ta đang lừa gạt chúng ta, vốn dĩ chẳng có thánh chỉ nào cả. Hoàng thượng minh như , sao lại ban hôn khi biết rõ ta còn ở đây."

 

Tấn Vương giơ ngón cái lên khen ta, "Phu nhân thật lợi !"

 

"Nếu Hoàng thượng có thừa nhận là có thánh chỉ, thì hẳn là Đông Dương đã mất trên đường. Dù sao ta cũng chưa từng thấy!" Ta .

 

Tấn Vương gật đầu, "Ta cũng chưa thấy, nàng ta chỉ linh tinh thôi."

 

10.

 

Hoàng hậu triệu ta vào cung hỏi chuyện. Tấn Vương đòi đi cùng, ta bảo hắn ở lại nghỉ ngơi.

 

"Ngài đã giả c.h.ế.t rồi thì giả luôn cho trót, để tránh việc ngài nhảy nhót đến đó khiến Hoàng hậu càng tức giận."

 

Tấn Vương c.h.ế.t đi có khi Hoàng hậu còn mừng, vì như thế, Thái tử sẽ bớt đi một mối đe dọa lớn.

 

Những năm trước, Tấn Vương luôn giữ bổn phận, không gì quá đáng, Hoàng hậu vẫn luôn khắt khe với hắn. Bốn năm qua, Tấn Vương trấn giữ biên cương, uy vọng trong triều và ngoài dân chúng càng lúc càng cao, Hoàng hậu đã sớm muốn trừ khử hắn.

 

"Vậy nếu phụ hoàng nhất quyết ban hôn thì sao?" Tấn Vương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lo lắng hỏi.

 

"Ngài định giả yếu đến cùng phải không?" Ta đá hắn một cái, "Nếu thật sự ban hôn, thì ta nhường!"

 

Tấn Vương ôm chặt lấy ta, cầu xin ta đừng bỏ hắn, "Phu nhân, cả đời này ta chỉ thuộc về nàng, một nam không thờ hai vợ."

 

Ta liếc hắn, "Vừa hay, chúng ta còn chưa phòng, sẽ không lỡ dở ngài..."

 

Mắt hắn bỗng lóe sáng, nhanh như cắt xé toạc áo mình, "Phu nhân muốn ta thể hiện phải không? Ta lập tức thể hiện lòng trung thành ngay!"

 

Ta hận bản thân vì lỡ miệng, rõ ràng hắn đã đợi cơ hội này.

 

Thật không ngờ hắn là người như , cho nên khi lấy chồng, nhất định phải mở to mắt mà chọn, một số nam nhân có đến hai bộ mặt.

 

Nửa canh giờ sau, ta mới có thể thoát khỏi tên bám dính này để đến Khôn Ninh cung.

 

Hoàng hậu hỏi về thánh chỉ, ta đối đáp theo lời giải thích đã chuẩn bị trước. Đông Dương Quận chúa tức giận đòi đánh ta, "Ngươi dối, rõ ràng ta đã đưa thánh chỉ cho ngươi!"

 

"Ồ, ai thấy nào? Có ai chứng không? Lại , nếu thánh chỉ quan trọng như , sao người có thể tùy tiện giao cho ta giữ?" Ta phản lại.

 

"Thưa mẫu," Đông Dương Quận chúa không đấu khẩu với ta, liền dậm chân, "Nàng ta dối, từ nhỏ đã thế!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...