"Người thật thông minh," Vương Đạo Hải giơ ngón cái khen ta, "Vương gia vừa nghe tin liền giả c.h.ế.t giữa chừng. Nhưng Đông Dương Quận chúa vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí có lần còn lén nắm tay Vương gia khi ngài ấy ngủ."
Ta quay đầu Tấn Vương, hắn giơ tay lên đầy ấm ức, "Phu nhân, tay này ta đã rửa bảy tám lần rồi, tay đều bị tróc da. Phu nhân, sờ thử đi!"
"Không sao, không sao!"
Ta xoa hai cái, hắn liền vui vẻ chen vào ngồi cạnh ta. Ta tiếp tục chuyện với Vương Đạo Hải, "Nàng ta có thể tùy ý ra vào phủ, chẳng phải cho thấy Hoàng hậu cũng có ý định này sao?"
Vương Đạo Hải lại khen ta thông minh, "Đúng , Hoàng hậu muốn nàng ấy Tấn Vương phi."
Ta hừ lạnh một tiếng, tức giận , "Vậy ta không đi nữa! Nam nhân của ta, dù ta không cần, nàng ta cũng đừng hòng có !"
Vương Đạo Hải và Tấn Vương cảm ta. Ta vỗ vai Tấn Vương, "Nhưng Vương gia, ngài cũng phải có tư thế 'thà ngọc vỡ chứ không ngói lành.' Nếu không phản kháng , Vương gia nhất định phải giữ gìn trong sạch, không sống hèn nhát."
Tấn Vương cảm ta, mãi không lời nào.
9.
Đông Dương Quận chúa là cháu của Hoàng hậu, biểu muội của Thái tử. Trước khi xuất giá, nàng rất có thế lực ở kinh thành, đi đâu cũng như con công, vênh váo khoe khoang.
Trước khi thành thân, ta và nàng ta đánh nhau không biết bao nhiêu lần.
Đến bây giờ, sau gáy nàng vẫn còn một vết sẹo do ta dùng chén trà ném trúng.
Dĩ nhiên, ta cũng chịu thiệt không ít. Có lần nàng dẫn theo bốn năm tên nô bộc chặn ta trong hẻm, đánh ta gãy chân. Ta phải nằm liệt giường ba tháng, sau khi chân lành, ta và Nhị tẩu liền đi tìm nàng báo thù, khiến nàng phải trốn trong nhà nửa năm không dám ra ngoài.
Tóm lại, ở kinh thành, chỗ nào có ta thì không có nàng, chỗ nào có nàng thì không có ta. Ngay cả Hoàng hậu cũng phải cân nhắc.
Dù sao, cha ta là Thủ phụ, môn sinh đầy rẫy, quan trọng nhất là quan hệ của ông với Hoàng thượng rất tốt, dù Hoàng hậu có thiên vị cũng không dám gì lộ liễu.
Lần ầm ĩ lớn nhất giữa ta và Đông Dương Quận chúa là khi Hoàng thượng ban hôn cho ta và Tấn Vương. Nàng thích Tấn Vương từ năm mười tuổi, lúc nào cũng đuổi theo hắn.
Hoàng hậu cũng có ý gả nàng cho Tấn Vương, muốn dùng hôn sự để trói buộc hắn.
Nhưng không ngờ, Tấn Vương lại đi cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho ta và hắn. Nghe Đông Dương Quận chúa tức đến mức đập cả một phòng đầy đồ, rồi xông đến nhà ta đòi sống c.h.ế.t với ta. Ta và Nhị tẩu hai người đối một, quăng nàng ta ra khỏi cửa.
Khi ta lấy Tấn Vương, ta chẳng có gì vui mừng. Dù gì lúc đó ta cũng chưa thân quen với hắn, chỉ vì hắn hắn thường xuyên không ở nhà, ta gả qua đó sẽ không có ai quản, chắc chắn còn tự do thoải mái hơn ở nhà.
Nhưng sau khi Đông Dương Quận chúa đến ầm ĩ, ta bỗng cảm thấy vui vẻ, bắt đầu mong chờ cuộc hôn nhân với Tấn Vương.
Từ đó, Đông Dương Quận chúa im lặng, và trước khi ta và Tấn Vương thành thân, nàng đã gả ra ngoài.
Bốn năm không gặp, không biết nàng đã trở thành thế nào rồi.
"Ta đẹp không?" Ta vuốt lại mái tóc.
Tấn Vương lập tức gật đầu, vô cùng quả quyết, "Tiên nữ!"
Ta phẩy tay bảo hắn lui xuống, hắn cảm đi về phòng nằm giả c.h.ế.t tiếp.
Đông Dương Quận chúa vẫn như xưa, mặc đồ sặc sỡ, rất chói mắt, dung mạo và sắc khí không còn như thời còn là thiếu nữ, nhất là quầng thâm dưới mắt, dày phấn đến mấy cũng không che .
"Hừ, ngươi vẫn chưa c.h.ế.t à, thật đáng tiếc." Đông Dương Quận chúa vừa thấy ta liền đánh giá từ đầu đến chân, "Ta còn định đốt pháo ăn mừng đây."
"Bây giờ đốt cũng không muộn, chúc mừng ta sống khỏe mạnh!" Ta đáp.
"Ngươi nghĩ hay quá," nàng tiến lên, định đẩy ta ra, "Ta muốn vào gặp Vương gia, đồ cản đường thì tránh ra."
Dĩ nhiên là ta không nhường,
"Phu quân của ta, ngươi muốn thiếp? Cũng , quỳ dập đầu trăm cái, ta sẽ suy nghĩ."
"Phu quân của ngươi?" Nàng ha hả, vô cùng ngạo mạn rút từ tay áo ra một phong thánh chỉ, ném cho ta, "Thánh thượng đã ban hôn cho ta và biểu ca ta, cho kỹ đi, bây giờ hắn là phu quân của ta."
Thánh chỉ ban hôn thật.
Đông Dương Quận chúa đẩy mạnh ta ra rồi chạy vào phòng. Ta liền đuổi theo, nàng đã nắm tay Tấn Vương, vẻ mặt đầy khiêu khích ta,
"Tống Ngọc, ta cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ta biểu ca nhất, chỉ có ta mới có thể cùng hắn vượt qua hoạn nạn. Ta sẽ không bao giờ giả c.h.ế.t bỏ rơi hắn như ngươi."
Bạn thấy sao?