Mặt ta bỗng đỏ bừng lên, ta nhéo eo hắn, "Ngài đúng là vô liêm sỉ!"
"Có liêm sỉ cũng không giải nỗi tương tư, nên ta không cần liêm sỉ."
Hắn đột nhiên trở mình, nhấc bổng ta ném lên giường, rồi lại đè lên người ta. Ta đẩy hắn, "Tiêu Xích Tân, ngài... không phép!"
"Tại sao? Ta là phu quân của nàng mà!"
"Chính vì thế nên không !" Ta .
Ban ngày ban mặt, mà hắn còn giả bệnh, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai biết sẽ có lời đồn đại gì.
"Tiểu Ngư, nàng không phải vẫn còn nhớ đến gã nam nhân kia chứ? Ta có điểm nào không bằng hắn, nàng xem, để ta so ngay trước mặt!"
Ta vô thức liếc thân hình hắn, hắn liền ngồi dậy bắt đầu cởi áo. Ta vội ngăn lại, "Ngài… ngài định gì?"
Nhưng hắn vẫn cởi áo, thật lòng mà , thân hình hắn thật sự rất đẹp, không chút mỡ thừa, cơ bắp rõ ràng, trông thật mạnh mẽ, vô cùng mãn nhãn.
"Nhìn biểu cảm của nàng, nàng rất hài lòng phải không? Ta thắng rồi phải không!" Hắn tự mãn, khoe khoang cơ bắp trước mặt ta, "Sức ta cũng rất khỏe, nàng còn chưa thử, nàng thử xem, kiểm tra hàng đi."
Ta che mặt, "Không cần thử, ngài giỏi, ngài rất giỏi!"
"Giỏi chỗ nào?" Hắn lại ghé sát, "Nói cụ thể đi."
"Ngài... ngài giỏi ở... rất giỏi!" Ta .
Hắn ngẩn ra một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý, "Ta biết mà!"
"Vậy ta thắng rồi, nàng đừng nghĩ đến gian phu nữa, còn về đứa con của nàng, đến đây ta cũng nên bày tỏ thái độ."
Ta tò mò, không biết hắn định gì.
"Con của nàng, ta nhận. Đón nó về phủ, ta sẽ coi nó như con ruột mà nuôi dạy. Đề nghị này có phải rất rộng lượng, rất chu đáo, rất có tầm không?"
Ta giơ ngón cái, "Mới hôm trước Vương gia còn oán hận đội mũ xanh đến hói đầu, hôm nay đã vui vẻ đội rồi. Vương gia, ngài trưởng thành rồi!"
Tấn Vương thở dài, "Làm nam nhân không dễ dàng gì."
Ta lườm hắn một cái.
Dù sao, việc Tấn Vương chịu bao dung điều mà hắn cho là "đội mũ xanh" khiến ta không khỏi ngạc nhiên.
8.
Ta và Tấn Vương giỡn một hồi, rồi chuẩn bị cáo từ về nhà.
Ta vừa trở lại kinh thành, không muốn ở lại Vương phủ ngay, dù gì cũng phải về nhà mẹ đẻ vui vẻ vài ngày đã.
Huống chi, sau khi thành thân với Tấn Vương, ta vẫn chưa thực sự trải qua cuộc sống vợ chồng, ta... có chút ngại ngùng, nhiều chuyện cần phải suy nghĩ thấu đáo.
Hiểu lầm với tên nam nhân khốn kiếp này đã giải quyết, ta phát hiện ra hắn thật sự rất phiền phức.
Không biết xấu hổ, còn thâm hiểm.
Ta giận dữ muốn đi, Tấn Vương đuổi theo ra ngoài, bám vào khung cửa ho khan, "Phu nhân, đừng đi!"
Hắn nước mắt lưng tròng, thoi thóp ta.
Hắn vừa , cả phủ đều biết, đám hạ nhân đồng loạt kéo đến chính viện cầu xin ta đừng đi. Vương Đạo Hải còn quá hơn, đường đường một nam nhân cao tám thước, to lớn như con gấu, trên chiến trường c.h.é.m đầu người còn nhẹ nhàng hơn thái rau, mà lại quỳ xuống trước mặt ta, ôm lấy mắt cá chân ta, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi trào ra.
"Vương phi nương nương, người không thể đi , nếu người đi rồi, Vương gia phải sao?"
"Vương gia c.h.ế.t không sao, Tây Bắc sẽ ra sao, bách tính Tây Bắc sẽ ra sao? Khi đó tất cả chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân!"
"Huhu..."
Ta nhịn cơn muốn giẫm lên mặt hắn, nghiến răng , "Ta đâu có ảnh hưởng lớn đến , đừng tâng bốc ta nữa. Còn nữa, ngươi không biết Vương gia có c.h.ế.t hay không sao?"
"Vương phi nương nương, người mà đi, Vương gia sẽ bị người khác cướp mất đó."
Vương Đạo Hải tiếp.
Ta còn chưa kịp hỏi gì thì ngoài cửa có tiếng bẩm báo, "Vương gia, Đông Dương Quận chúa đến rồi."
"Đông Dương Quận chúa? Nàng không phải đã gả về Trung Nguyên rồi sao?" Ta nhíu mày, Vương Đạo Hải bộ nghiêm trọng, trông hệt như bà Lưu lão thái hay chơi mạt chược với ta. Mỗi khi bà ấy lộ ra vẻ mặt này, chắc chắn là chuẩn bị một tin giật gân. Không biết có phải ở bên cạnh bà ấy quá lâu không mà ta cũng vô thức tỏ ra háo hức và mong chờ tin tức. "Nói mau, Đông Dương Quận chúa có chuyện gì?"
Quả nhiên, Vương Đạo Hải không khiến ta thất vọng, hắn bò dậy, ghé sát vào tai ta bằng giọng đầy bí mật:
"Đông Dương Quận chúa và Thành Ý Bá đã hòa ly," Vương Đạo Hải ghé vào tai ta, "Thành Ý Bá háo sắc, trong nhà ngoài nhà nuôi đến cả chục người, Đông Dương Quận chúa nổi giận, trong một ngày đánh c.h.ế.t bảy tám người."
Ta che miệng kinh ngạc, "Không thể nào, sao lại như ? Sau đó thì sao?"
"Thì ầm lên thôi! Thành Ý Bá Đông Dương Quận chúa là nữ nhân rắn rết, còn Quận chúa thì bảo Thành Ý Bá là đồ vô dụng. Hai người đấu đá nhau, thành trò cho cả Trung Nguyên."
"Vậy họ hòa ly thật rồi?" Ta hỏi.
"Đúng , hòa ly rồi." Vương Đạo Hải kéo ta ngồi xuống bậc cửa, kể chi tiết quá trình. Hắn biết tường tận đến cả chuyện hai vợ chồng cào nhau ban đêm, khiến ta nghe mà cũng phấn khích, "Vậy nên, Đông Dương Quận chúa đã về nhà mẹ đẻ, bây giờ thường xuyên đến thăm Vương gia, có phải định kế thất của Vương gia không?"
Bạn thấy sao?