Tâm Cơ – Chương 5

Ta bị lời này của hắn lay .

 

Ở nhà, cha mẹ còn quản thúc ta, nếu ta Vương phi, sẽ chẳng ai có thể quản ta nữa.

 

Phu quân thường xuyên không ở nhà, cả phủ Tấn Vương rộng lớn, ta là lớn nhất. Ta muốn ăn thịt thì ăn thịt, muốn ngủ đến trưa thì ngủ đến trưa, không ai có thể can thiệp.

 

Ta nghĩ một lúc, rồi lập tức đồng ý với đề nghị của hắn.

 

Hắn hành rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã đến nhà cầu hôn, cả nhà ta vui mừng đồng ý ngay. Lúc đó ta còn hơi ngơ ngác, liền hỏi Nhị ca ta có phải huynh ấy lừa ta không, rõ ràng sẽ nuôi ta suốt đời, mà đến lúc ta gả đi, huynh ấy lại tỏ ra sốt sắng như .

 

"Tấn Vương là hôn sự tốt, chúng ta vui mừng lắm."

 

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Tấn Vương đã rất giỏi lừa người rồi, không chỉ lừa ta mà còn lừa cả nhà ta nữa.

 

"Ngươi như thế này, hoàn toàn có thể là báo ứng đấy, ta cho ngươi biết." Ta ghé vào tai hắn , "Đồ phụ bạc, tên lừa gạt!"

 

Lông mày của Tấn Vương hơi đậy. Khi ta định đứng dậy rót trà uống, bỗng liếc thấy dưới cổ áo hắn có vết gì đó, ta tò mò kéo áo hắn ra xem, liền sững sờ.

 

Trên n.g.ự.c hắn toàn là sẹo, vai còn có một vết sẹo lớn bằng miệng bát, gần như phủ kín cả vai.

 

Ta rất ngạc nhiên, nhất thời không nên lời.

 

Ta chợt nhớ Nhị tẩu từng hắn từ nhỏ đã không có mẫu phi, nhà ngoại dù là võ tướng thế lực nhỏ bé, không giúp đỡ gì cho hắn. Hắn có thể sống sót trong hoàng cung, có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào chính bản thân hắn.

 

Khi ta còn đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng có tiếng gọi, "Vương phi nương nương, Ỷ thị đến thỉnh an."

 

Ỷ Dao? Ngoài cửa thấp thoáng một bóng dáng mảnh khảnh, chắc chắn là người thiếp mà Tấn Vương mang về năm ngoái.

 

"Vương gia," ta nắm lấy bắp tay của Tấn Vương, như không , "Có người đến rồi, ngài mau tỉnh dậy đi."

 

Tấn Vương hơi nhíu mày, vẫn không mở mắt.

 

Giả vờ à? Được thôi!

 

"Vào đi!" Ta gọi với ra ngoài, rồi ghé vào tai Tấn Vương , "Ngài không tỉnh, đừng trách ta ra tay độc ác ngay trước mặt ngài, năm ngoái ta còn chưa xả hết giận đâu."

 

6.

 

Ỷ Dao ta chưa từng gặp, năm ngoái khi Tấn Vương hồi kinh, ta đã nghe không ít lời đồn về nàng ta.

 

Người từng gặp nàng đều nàng rất đẹp.

 

Giờ nàng đứng trước mặt ta, ta liếc , sao nhỉ, chỉ xét về dung mạo thì ta và nàng cũng tương xứng, nếu thêm vào tài trí và khí chất, thì chắc chắn nàng không bằng ta.

 

"Ỷ thị xin thỉnh an Vương phi nương nương."

 

Giọng của Ỷ Dao rất dễ nghe, như tiếng họa mi đêm, cách chuyện cũng khá... tạm .

 

Nhưng vẫn không bằng ta. Vì nàng thua kém ta, nên nếu ta đánh nàng thì cũng chẳng vẻ vang gì, thôi .

 

Đợi Tấn Vương tỉnh lại, để hắn chịu tội thay nàng.

 

"Ta không còn là Vương phi nữa, cứ gọi ta là Tống tiểu thư là ." Ta ngẩng cao đầu, khí thế chắc hẳn rất oai vệ.

 

Nhưng nàng lại .

 

Nàng nhạo ta?

 

Ta bắt đầu không vui, "Cô gì?"

 

Đột nhiên mắt nàng đỏ hoe.

 

"Trong những lúc người không ở trong phủ, Vương gia thường người thú vị, lương thiện và đáng , ta cứ nghĩ đó chỉ là những lời thiên vị của Vương gia. Hôm nay gặp mặt, ta cảm thấy, Vương gia miêu tả người thật chính xác."

 

Ta rất ngạc nhiên.

 

"Nương nương, ta thật lòng rất thích người."

 

Ta lạnh mặt, "Bớt thân, đừng giả vờ thân thiết với ta."

 

"Nương nương đã hiểu lầm rồi," nàng mỉm , "Thật ra, phu quân của ta là Lục Vinh, Lục tướng quân."

 

"Ồ." Ta gật đầu, rồi chợt nhớ ra gì đó, kinh ngạc nàng, "Cô gì? Lục Vinh?"

 

Nàng gật đầu.

 

Lục Vinh là phản tướng. Năm ngoái hắn đã phản bội và chạy sang Bắc Mạc, giờ là tướng quân của Bắc Mạc, rất vua Bắc Mạc trọng dụng.

 

Vì sự phản bội của Lục Vinh, Hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ, tru di cửu tộc nhà họ Lục. Đáng tiếc Lục Vinh là nhi, triều đình mất ba tháng lùng sục gốc rễ tổ tông của hắn mà không có kết quả, cuối cùng đành bỏ qua. Do đó, Hoàng thượng còn trách Tấn Vương, hắn quản lý thuộc hạ không nghiêm, ba mươi quân công. Hắn từ đầu đến cuối rất bình thản, ta thì lo lắng suốt nửa tháng trời, không biết xấu hổ mà phải chạy vào cung bợ đỡ Hoàng hậu và Hoàng thượng.

 

Sợ nhất là hình công khai thì không sao, chỉ sợ có kẻ ngầm giở trò chơi xấu.

 

May mắn là chuyện đó đã qua, ta gần như đã quên hẳn về Lục Vinh.

 

Không ngờ hôm nay lại nghe nhắc đến hắn.

 

"Vậy," ta liếc Tấn Vương đang ngủ, "Lục Vinh phản bội là ý của Vương gia sao?"

 

Ỷ Dao gật đầu.

 

"Vương gia cũng bất đắc dĩ. Ngài ấy định viết thư cho người, lại sợ thư từ không an toàn, vì Thái tử và Hoàng hậu đã cử ba giám quân theo dõi. Ngài ấy gì cũng bị người ta giám sát."

 

"Vì thế Vương gia định về kinh rồi sẽ với người, không ngờ vừa về tới nhà thì nghe tin người đã qua đời."

 

"Vương gia lúc đó liền thổ huyết, hôn mê suốt bảy ngày mới tỉnh lại."

 

Ta sững sờ, đây là lần đầu tiên ta nghe về chuyện hắn thổ huyết sau khi biết tin ta chết.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...