2.
Tên nam nhân khốn kiếp này, mang theo một người phụ nữ đang mang thai về nhà, lại còn dám quay ngược lại đổ lỗi cho ta, rằng ta đã cắm sừng hắn.
Ta nhẫn nhịn, "Từng chuyện một mà , ngươi mang một người phụ nữ mang thai về nhà, đó là sự thật."
Tấn Vương đột nhiên , tiến sát lại gần, chằm chằm vào ta.
"Vậy, nàng giả c.h.ế.t bỏ đi là vì ghen phải không?"
Vẫn như trước, tự cho mình là đúng. Ta trừng mắt, lườm hắn một cái, "Ta ghen ư? Nếu ngươi không có gương, ta sẽ dẫn ngươi ra sông mà soi, xem ngươi có điểm gì đáng để ta phải ghen tuông!"
Nụ trên mặt Tấn Vương bỗng cứng lại, "Muốn biết người phụ nữ đó là ai, nàng để ta vào nhà, ta sẽ cho nàng biết."
"Ngươi định trèo đầu cưỡi cổ ta à? Không...!"
Chưa kịp hết câu, Tấn Vương đột nhiên vươn tay dài ra, nhấc bổng ta lên vai, sải bước tiến vào trong nhà.
"Sao gầy thế này, chạy trốn ngoài kia, nấp đông trốn tây, chịu khổ lắm nhỉ? Đáng đời!" Tấn Vương chế giễu. Ta tức đến nỗi đ.ấ.m vào lưng hắn, "Đồ nam nhân khốn nạn, thả ta xuống, không tin ta sẽ..."
Lại chưa kịp mắng hết câu, hắn đã đặt ta xuống. Ba bà lão vẫn còn nấp trong góc nhà, chúng ta với ánh mắt vừa kinh hãi vừa tò mò. Nếu không phải vì khí thế của Tấn Vương quá đáng sợ, các bà lão chắc chắn đã bắt đầu bàn tán rồi.
"Tiểu Ngọc à, vị này là ai?" Bà Vương hỏi.
"Thổ phỉ!" Ta đáp.
"Phu quân!" Hắn .
Lời vừa dứt, sắc mặt các bà lão càng trắng bệch, thấy Tiểu Quyên gọi họ liền nhanh chóng rời đi.
"Được thôi, ta là thổ phỉ." Tấn Vương bàn cửu trên bàn, "Thổ phỉ hôm nay sẽ chuyện mà thổ phỉ nên ."
Ta kinh hãi, giữ chặt cổ áo, hắn đề phòng, ra hiệu không bậy.
"Vội gì chứ, mới giữa trưa thôi, đợi tối rồi tiếp."
"Không biết xấu hổ!"
"Thê tử của ta đã bỏ trốn cùng kẻ khác, ta sớm đã không còn mặt mũi rồi." Tấn Vương ngồi xuống trước bàn, bắt đầu xếp bài, "Để nàng tâm phục khẩu phục, ta sẽ chơi ba ván với nàng, thắng hai trong ba. Nếu ta thắng, nàng theo ta về, thua thì ta sẽ ở lại."
Ta nhặt một quân bài ném về phía hắn, "Ta thắng thì ngươi cút đi!"
"Được." Hắn gọi ta ngồi xuống.
Kết quả, ta thua cả ba ván!
Hắn ngồi hiên ngang trên ghế, phất tay, "Chuẩn bị hành lý cho Vương phi, chúng ta về nhà."
Ta ôm chặt lấy cửa, không chịu đi, còn lấy cái c.h.ế.t ra dọa. Hắn bước tới, cúi đầu ta, "Thua rồi mà không chịu nhận sao?"
"Đừng có giả vờ như ngươi giữ lời hứa lắm, người bội ước trước chính là ngươi." Ta lầm bầm.
Khi trước, Hoàng thượng muốn gả ta cho Thái tử, Thái tử thê thiếp đầy nhà, ta không muốn thê tử của hắn.
Cha mẹ ta suốt đời thương nhau, trong phòng không có người thứ ba, hai huynh trưởng của ta và thê tử họ cũng rất mực giữ đạo. Đến ta, trong mắt không thể dung nạp hạt cát nào.
Nếu phu quân đã định là sẽ có nhiều thê thiếp, ta thà rằng sống cả đời độc, huynh trưởng và tẩu tẩu ta đều sẽ chăm sóc cho ta.
Khi đó, thế đã quá bế tắc, chính Tấn Vương tìm đến ta, rằng hắn thường xuyên ra ngoài biên ải, ít khi về nhà, và cả đời sẽ không nạp thiếp, mọi chuyện trong phủ đều do ta quyết định. Chính vì thế, ta mới đồng ý.
Nhưng ngươi lại thế nào? Đánh xong người rồi trở về, còn nạp thiếp nữa.
Làm sao ta có thể nuốt trôi nỗi nhục này.
"Không phải, Vương gia, ta đã c.h.ế.t rồi, tên trong sổ hộ tịch cũng không còn. Bây giờ ngươi là người góa vợ, ngươi quấn lấy ta không có ý nghĩa gì đâu." Ta khuyên bảo hắn.
"Ta thấy có ý nghĩa là ." Hắn nhướn mày .
Ta bị hắn cho nghẹn lời, bỗng từ đâu vang lên tiếng trẻ con khóc. Ta bèn nảy ra ý, lớn tiếng , "Chẳng phải ngươi ta tư thông bỏ trốn với gian phu sao? Đúng, ta bỏ trốn rồi, và tháng trước ta còn sinh con."
Tấn Vương ngẩn ra.
"Đứa trẻ vừa tròn tháng, hiện giờ bà nội của nó đang chăm sóc. Ngươi đường đường là Tấn Vương gia, chẳng lẽ lại cướp thê tử của người khác?"
Hắn ngồi xuống, rút thanh kiếm bên hông đặt mạnh lên bàn, "Vậy thì gọi phu quân và đứa trẻ của nàng đến đây lạy ta một cái!"
4.
Không còn cách nào khác, ta đành mượn đứa cháu trai của bà Lưu.
Tưởng rằng Tấn Vương sẽ chất vấn, không ngờ hắn chằm chằm đứa trẻ một lúc lâu, rồi lạnh lùng , "Tống Ngọc, nàng thật độc ác!"
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
"Tiểu thư, Vương gia... Vương gia đi rồi sao?" Tiểu Quyên có chút thất vọng.
Ta lườm nàng một cái.
"Người tự trọng cao ngất như hắn, sao chịu nổi nỗi nhục bị cắm sừng?"
Dù sao thì hắn cũng đã rời đi.
Ta thật sự có một ngày kinh tâm phách.
Nằm một lúc, ta chợt bật dậy, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Nhưng nhất thời chưa nghĩ ra sai chỗ nào.
Bạn thấy sao?