Tâm Cơ – Chương 10

Hoàng hậu uống một ngụm trà, lạnh lùng liếc Đông Dương Quận chúa. Quận chúa bỗng lao tới đánh ta, "Ta đánh c.h.ế.t ngươi, đánh c.h.ế.t ngươi!"

 

Đông Dương Quận chúa ra tay trước, ta vốn không muốn đáp trả vì rõ ràng đây là ý của Hoàng hậu. Nhưng nàng ta đánh quá ác, còn vớ lấy đĩa hoa quả trên bàn định ném vào mặt ta.

 

Nếu không đánh lại, mặt ta sẽ bị hủy hoại mất.

 

Không sao, đánh xong rồi tính, dù có rắc rối thì đã có cha ta và Tấn Vương chống lưng, ta xem ai dám gì ta.

 

Ta tính sai rồi, Hoàng hậu dám.

 

Bà ta sai cung nữ giữ chặt ta, rằng ta và Đông Dương Quận chúa loạn trước mặt bà, rồi ra lệnh mỗi người năm mươi trượng.

 

Ta thật sự bị đánh, roi da đến thịt, thịt đến xương, còn Đông Dương thì roi gỗ chỉ vào không khí, chỉ qua loa.

 

Trước khi ngất đi, ta thấy Tấn Vương xông vào, đạp ngã những kẻ ngăn cản, ôm lấy ta, với Hoàng hậu, "Mẫu hậu càng lúc càng hành xử bất công."

 

Hoàng hậu giận đến mức ngửa mặt, chỉ vào Tấn Vương, "Ngươi có thái độ gì , dám với bổn cung như thế?"

 

Tấn Vương lạnh, "Nếu Tiểu Ngư có mệnh hệ gì, nhi thần sẽ còn chuyện táo bạo hơn nữa. Tránh ra hết!"

 

Ta mơ màng giơ tay muốn chạm vào mặt Tấn Vương, bảo hắn bình tĩnh lại, dù sao đây cũng là Khôn Ninh cung.

 

Tấn Vương cúi xuống ta, mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn , "Đừng sợ, ta đưa nàng về nhà."

 

Khi ta tỉnh lại, đã ba ngày trôi qua, ta nằm trong Tấn Vương phủ, Tiểu Quyên gục bên cạnh ngủ gật, thấy ta tỉnh dậy thì vừa khóc vừa .

 

"Vương gia đi Khôn Ninh cung đón ta, không chuyện chứ?"

 

"Có đấy," Tiểu Quyên thấp giọng , "Vương gia không chỉ đánh tổng quản đại thái giám của Khôn Ninh cung, mà còn đánh Thái tử, mắng Hoàng hậu, thậm chí còn cãi lại cả Hoàng thượng."

 

Da đầu ta tê dại.

 

"Những ngày qua Hoàng thượng đã Vương gia ở nhà diện bích(*) suy ngẫm rồi." Tiểu Quyên thở dài.

 

(*) quay mặt tường

 

Ta vừa định chuyện thì Tấn Vương đã xông vào như một cơn gió.

 

11.

 

Mông đau đớn, ta chỉ có thể nằm sấp, nằm lâu thì khó thở, cử lại đau đớn đến xé lòng.

 

Đêm đó ta bắt đầu phát sốt, sốt đến mơ màng, mỗi lần tỉnh dậy, bên cạnh ta đều là Tấn Vương.

 

Ta không biết đã mê man bao lâu, khi tỉnh lại lần nữa, ta thấy Tấn Vương, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, trông xấu vô cùng.

 

"Ngài dọa ta giật mình đấy, ta còn tưởng Vương Đạo Hải đang ngồi bên cạnh ta chứ."

 

Tấn Vương đưa nước cho ta uống, giọng hắn còn khàn hơn cả ta, "Nàng không sao rồi, ta sẽ sớm đẹp lại thôi."

 

Ta phì , xoa xoa mông, "Những ngày qua, ai thay thuốc cho ta?"

 

"Là ta." Hắn .

 

Ta nhăn mặt hắn, hắn mỉm , chạm nhẹ vào trán ta, "Là Tiểu Quyên. Ban ngày còn có nhạc mẫu ở đây."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến chuyện hôm trước chưa xong, "Hoàng thượng ngài diện bích sao? Sao ngài còn dám chọc giận Hoàng thượng, thật không muốn sống nữa à."

 

Tấn Vương cúi xuống, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nghẹn ngào, "Ta thấy nàng đầy máu, hơi thở thoi thóp, ta nghĩ nếu nàng c.h.ế.t rồi, ta cần gì phải nể nang ai nữa." Nói xong, hắn hôn lên trán ta, "Ta muốn tất cả bọn họ phải chôn cùng nàng."

 

Ta vỗ nhẹ vào tay hắn, "Không sao rồi, mọi chuyện đã qua. Chúng ta sẽ sống thọ trăm tuổi."

 

Khi ta khỏe lại, ta nhất định phải xử lý Đông Dương!

 

"Khi ngài đến thì nàng ta đang gì?"

 

"Ta không biết, ta không thấy nàng ta." Tấn Vương dịu dàng , "Đừng nhắc đến kẻ hỏng tâm trạng. Nàng có muốn ăn gì không, để ta nấu cho nàng."

 

Ta chẳng có chút khẩu vị, vẫn gật đầu cho hắn vui lòng. Tấn Vương tự tay nấu cho ta bát mì nhừ, dỗ ta ăn hết.

 

Khi ta dần khỏe lại, Tấn Vương bắt đầu ra ngoài từ sớm, có khi đêm cũng không về. Nửa tháng sau, Tiểu Quyên Thái tử phi muốn đến thăm ta, bị Tấn Vương chặn ngoài cửa.

 

Trong lòng ta bắt đầu dấy lên cảm giác bất an.

 

Thái độ của Tấn Vương thay đổi hoàn toàn, rõ ràng hắn đã quyết tâm đối đầu.

 

Một tháng sau, ngày mùng bốn tháng Chạp, chuyện mà ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

 

12.

 

"Thái tử c.h.ế.t rồi?" Ta kinh ngạc ngồi bật dậy, "Sao c.h.ế.t ?"

 

Tiểu Quyên thấp giọng , "Ngài ấy uống rượu say, ngã vào trong bụi hoa, đến sáng hôm sau phát hiện thì đã bị đông cứng như băng rồi!"

 

Ta há hốc miệng, thật khó mà tin nổi.

 

Đường đường là Thái tử, say rượu mà c.h.ế.t cóng ngay trong vườn nhà mình. Ở Thái tử phủ bao nhiêu người, nửa canh giờ lại có người tuần tra, đừng là một người đang ngủ ngáy trong sân, ngay cả nếu có người quấn chăn thả rắm cũng không thể qua mắt .

 

"Hoàng hậu ngất xỉu ngay trên đường đến Thái tử phủ, nghe khi thấy trạng của Thái tử, bà đã ra lệnh c.h.é.m toàn bộ bốn trăm người trong phủ."

 

Ta nghĩ đến Tấn Vương, "Vương gia nhà chúng ta đâu?"

 

"Thái tử c.h.ế.t rồi, Vương gia nhà chúng ta chắc chắn đang bận rộn bên đó, một lúc lâu nữa mới về ." Tiểu Quyên đáp.

 

Ta bảo Tiểu Quyên gọi Vương Đạo Hải đến hỏi chuyện, hắn chẳng biết gì, ta lại gọi Nhị ca tới, huynh ấy cũng không rõ.

 

Ba ngày sau Tấn Vương mới về nhà. Vừa gặp, ta liền hỏi thẳng hắn, hắn ấp úng, lúc thì kêu đói, lúc lại than mệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...