Tầm Cố Hoan – Chương 11

11Ngày đông chí, tuyết lớn rơi ở kinh thành, A Cửu mang về một tin tức.

“Ngày đó Thập hoàng tử rời khỏi y quán, tức giận đi đập tiệm đã bán trâm ngọc cho hắn. Nhưng tiệm đó là của hồi môn của Lệ Phi, Lệ Phi hiện thánh sủng, Tiểu Quý Phi mắc bệnh nặng, dung nhan tổn thương, có người dâng tấu vạch tội Thập hoàng tử, hoàng thượng nổi giận trên triều, ngay cả Nhị hoàng tử cùng phe cũng bị liên lụy.”

Khi hắn báo cáo chuyện này, ta đang dỗ Lục Phi uống thuốc.

“Đắng quá.”

Ta nghiêm túc: “Chàng ngoan uống hết, ta sẽ hôn chàng một cái.”

“Hai cái.”

“Vậy ba cái nhé.”

“...”

Lục Phi nghẹn lại, cầm chén thuốc uống cạn, rồi để ta hôn ba cái lên môi, : “Cuối cùng nàng thưởng ta hay tự thưởng?”

Ta ho khẽ, hơi chột dạ chuyển đề tài.

“A Thất việc thật tốt, ta chỉ muốn trả thù Lục Mẫn, không ngờ hắn lại đem trâm ngọc bán ở tiệm của mẫu thân Lệ Phi, Lục Văn bị liên lụy, thật là vui bất ngờ.”

Lục Phi nhướng mày: “Nàng rất ghét Lục Văn sao?”

“Đương nhiên.”

Ta nghiêm túc gật đầu,

“Ta không ngốc, hôm đó trong cung, Lục Văn và Lục Mẫn cùng chế nhạo, Lục Mẫn trông có vẻ không thông minh, hắn đến sự chắc là Lục Văn sai.”

Nói rồi, ta đến gần chàng, mắt sáng lên: “Sao, ta có thông minh không?”

Lục Phi nâng mặt ta, một lát, rồi hôn lên: “Thông minh hơn Lục Văn nhiều.”

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, khi chúng ta tách ra thở hổn hển, lại, A Cửu đã biến mất rất nhanh nhẹn.

Sau bữa tối, tuyết càng lớn, trong sân tuyết đã dày.

Cành mai phủ băng tuyết, càng thêm rực rỡ, ta mặc ấm cho Lục Phi, rồi đẩy chàng ra sân ngắm hoa.

Ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống, trong sân chỉ có tiếng tuyết rơi.

Ta quay đầu, vừa đi về phía cây mai vừa chuyện với Lục Phi: “Chúng ta bẻ hai cành mai mang về, tối nay…”

Biến cố đột ngột xảy ra.

Một mũi tên bay thẳng đến n.g.ự.c ta.

Ta sợ ngây người, mũi tên càng lúc càng gần, bỗng có lực kéo mạnh tay ta, kéo ta sang bên.

Mũi tên sượt qua tay ta, cắm vào tuyết.

Ta ngã vào một vòng tay ấm áp.

Lục Phi đứng trong tuyết, ôm chặt ta, đôi mắt sáng trong ta, chứa đầy cảm ta không hiểu.

Ta thì thào: “Lục Phi…”

“Doanh Chi, vào nhà đi.”

Lục Phi vừa dứt lời, cửa sân bị đá văng, một nhóm sát thủ áo đen xông vào, giao đấu với quân thiết giáp.

Ta hoảng sợ qua, thấy Hàn Tinh cầm kiếm lao đến, bị Lục Phi chặn lại.

“Cửu hoàng tử, Cửu điện hạ!”

Hắn khàn giọng, nghe có phần đáng sợ: “Ngươi có biết người ngươi bảo vệ, thực sự là ai không? Cô ta—”

Tim ta đập mạnh, lời hắn chưa dứt, Lục Phi đã lao đến, d.a.o trong tay cắt ngang cổ hắn.

Máu đỏ tươi phun ra, b.ắ.n lên mặt Lục Phi.

Lục Phi quay lại ta, những vệt m.á.u trên da trắng lạnh, đôi mắt như sao, sắc bén đáng sợ, đẹp đến kỳ lạ.

“Giết hết chúng.” Chàng lạnh lùng ra lệnh cho quân thiết giáp, “Không cần chừa một mạng.”

Nói xong, chàng bước từng bước qua tuyết nhuốm m.á.u về phía ta.

Ta sợ hãi, không chịu lùi, chỉ bướng bỉnh trừng chàng: “Lục Phi, chàng lừa ta.”

“Chàng giấu ta.”

“Chàng biết ta sợ chàng c.h.ế.t đến nhường nào không?”

Nói xong, không đợi Lục Phi đáp, ta đã rơi nước mắt.

Chân Lục Phi lành lặn, có thể đi lại, và lời đồn về mạng sống ngắn ngủi của chàng, phần lớn cũng là dối trá.

Ta vốn nên vui.

Nhưng nghĩ đến lo lắng, sợ hãi, tìm thầy thuốc khắp thành không có kết quả trong hai tháng qua, chỉ thấy tủi thân vô cùng.

Trong sân, tiếng hét dần tắt, đám sát thủ không phải đối thủ của quân thiết giáp, xác c.h.ế.t ngổn ngang.

Quân thiết giáp thành thạo dọn dẹp hiện trường, chẳng mấy chốc sân yên tĩnh lại, chỉ còn mùi m.á.u tanh trong gió.

Lục Phi lại bước tới, ta quay đầu muốn chạy, bị chàng ôm eo, bế lên.

“Lục Phi! Thả ta ra!”

Ta giãy giụa trong tay chàng, Lục Phi ôm chặt hơn.

Trước đây chàng trước mặt ta luôn yếu đuối, ta không ngờ tay chàng lại mạnh như .

Lục Phi bước nhanh vào nhà, đá đóng cửa, ném ta lên trường kỷ, rồi đè lên.

Chàng chống tay hai bên người ta, chăm , khi thấy mắt ta đỏ, chàng khựng lại.

“Xin lỗi.” Chàng khàn giọng , “Doanh Chi, là lỗi của ta.”

12Ban đầu ta chưa giận đến thế, khi chàng xin lỗi, ta càng ấm ức đến trống rỗng đầu óc.

Khi tỉnh lại, ta đã nắm lấy cổ áo Lục Phi, ngồi dậy, cắn mạnh vào cằm chàng.

Lục Phi khẽ kêu, m.á.u chảy cũng không giận, còn ôm chặt eo ta.

“Chàng thấy ta cả ngày lo lắng, sợ hãi chàng chết, kéo Đàn Vân khắp nơi tìm thuốc…”

Ta run giọng hỏi chàng, “Chàng có thấy ta nực không? Khi ta sống chung giường c.h.ế.t chung mộ, chàng có thầm là ta ngốc không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...