Ta mím môi: “Còn một chuyện…”
“Gì?”
“Chàng gọi ta là phu nhân nghe rất hay, có thể gọi nhiều hơn không?”
Đúng lúc này, ta đẩy chàng đến góc phố vắng, vệ binh theo sau vài bước, Lục Phi liếc quanh, rồi ngoắc tay với ta.
Ta vội cúi xuống.
Chàng hôn nhẹ lên tai ta qua lớp áo choàng lông, rồi thấp giọng : “Phu nhân có lệnh, không dám không theo.”
Cứu một mạng.
Nếu không phải đang ở phố, ta thật muốn Lục Phi mặc lại y phục mềm mại đêm đó, rồi… he he he…
Ta nghĩ miên man, đến khi Lục Phi lên tiếng lần nữa, giọng chàng đầy ý : “Phu nhân.”
“Gì?”
“Lau nước miếng.”
Ta giật mình đứng thẳng dậy, dùng tay áo lau vội miệng, Lục Phi tươi, mới nhận ra chàng lại trêu ta.
“Lục Phi!”
Ta tức giận đánh nhẹ lên vai chàng, lo cho thân thể chàng, không dám mạnh tay.
Lục Phi nắm tay ta, dịu dàng dỗ: “Là lỗi của ta, không nữa, chúng ta đi thôi.”
10Khi ta đẩy Lục Phi đến trước y quán của Mạnh Thần Y, phát hiện ngoài cửa có hai hàng lính cấm vệ, không khí trong viện nghiêm nghị.
Cấm vệ thấy chúng ta liền rút kiếm chặn lại, đội quân thiết giáp phía sau lập tức lao lên, bảo vệ ta và Lục Phi.
“To gan thật, dám chặn Cửu điện hạ và Cửu hoàng phi sao?”
Người trong nhà nghe thấy tiếng , quay đầu lại, thấy ta và Lục Phi, ngạc nhiên nhướn mày:
“Nghe Cửu ca không còn sống bao lâu, sao không ở nhà dưỡng bệnh, còn dám ra ngoài?”
Lục Phi không hắn lấy một cái, chỉ giúp ta vuốt thẳng cổ tay áo, giọng ấm áp: “Phu nhân cẩn thận kẻo lạnh.”
Lục Mẫn bị thái độ đó chọc giận.
Hắn bước tới, cúi xuống Lục Phi, lạnh:
“Cửu ca đến tìm Mạnh Thần Y, chẳng lẽ vẫn hy vọng chữa khỏi? Ta cho ngươi biết, đừng mơ nữa, ngươi đáng ra đã c.h.ế.t từ hai năm trước, giờ còn sống thêm hai năm, đã là phúc của trời.”
Ta tức giận trừng mắt hắn, Lục Mẫn nhận ra ánh mắt của ta, ngước lên lại:
“Công chúa nhan sắc hoa lệ, nếu trở thành quả phụ, thật đáng tiếc. Nếu ngươi cầu xin ta, ta có thể xin phụ hoàng một đạo thánh chỉ, cho ngươi vào phủ ta thiếp.”
Lục Phi đột nhiên lên tiếng: “Thập đệ hôm nay đột nhiên ra khỏi cung, mang cấm vệ quân đến thăm Mạnh Thần Y, là vì chuyện gì ?”
Sắc mặt Lục Mẫn thay đổi.
“Nghe Tiểu Quý Phi mắc bệnh nặng, đã mất thánh tâm. Thập đệ hiếu thuận như , nên dành sự quan tâm cho mẫu phi của mình nhiều hơn.”
Lục Phi tuy môi mỉm , giọng lại vô cùng lạnh lùng.
Trong ấn tượng của ta, trước mặt Lục Mẫn và Nhị hoàng tử Lục Văn, Lục Phi luôn lạnh nhạt.
Đây là lần đầu ta thấy chàng tức giận.
Là vì Lục Mẫn nhắc đến ta sao?
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lục Phi, ngẩng lên Lục Mẫn, mỉm : “Thập đệ dùng trâm ngọc buộc tóc rất đẹp.”
Lục Mẫn lạnh: “Công chúa thích không?”
“À không, không phải ta thích, là ngươi thích.”
Ta tươi hắn,
“Đây là lễ vật ngươi tặng ta và Cửu điện hạ khi chúng ta thành hôn, ta rất cảm kích, lại không muốn ngươi phải chia tay vật quý, nên đã tìm cơ hội trả lại cho ngươi — đương nhiên, ta đã đặc biệt cầu người khắc thành kích thước phù hợp với ngươi.”
“Nghe Thập đệ ngày nào cũng đeo chiếc trâm này, chắc rất hài lòng nhỉ?”
Mặt Lục Mẫn lập tức đen lại.
Hắn tức giận nhổ trâm ngọc ra, đập nát xuống đất, dẫn cấm vệ quay đi.
Ta tiếp tục sau lưng hắn: “Tóc rối tung, dung nhan không chỉnh tề, phụ hoàng ghét nhất người không tuân lễ nghi, Thập đệ nhớ chỉnh trang trước khi vào cung.”
Hắn dừng chân, quay đầu, ánh mắt hung ác ta:
“Ngươi là công chúa Sở Quốc, lại lời hạ lưu như , thật là phóng đãng như nữ tử thanh lâu!”
Lời này nếu công chúa Nguyên Gia nghe thấy, chắc sẽ tức chết.
Tiếc rằng ta vốn là nữ tử thanh lâu, trong lòng không chút xao .
Thậm chí còn vui vẻ với Lục Mẫn:
“Thập đệ tự , ta chỉ nhắc lại, đã thành phóng đãng không đoan chính, Thập đệ quả là gương mẫu về rộng rãi với mình mà nghiêm khắc với người.”
Cuối cùng Lục Mẫn mặt đen thui bỏ đi.
Ta đẩy Lục Phi đến trước mặt Mạnh Thần Y, ông cẩn thận bắt mạch, cuối cùng chúng ta với vẻ nghiêm trọng:
“Bệnh nan y khó chữa, ta sẽ kê đơn, các người lấy bảy thang thuốc về uống thử.”
Trước đây các đại phu đều không kê đơn, trong lòng ta lóe lên hy vọng, vội trả tiền, rồi bảo A Cửu đi lấy thuốc.
A Cửu đi vài bước, quay lại ta: “Công chúa có thể đi cùng không? Thuộc hạ không biết thuốc, cũng không giỏi chữ, sợ lấy sai.”
Ta lo lắng Lục Phi.
Chàng mỉm : “Phu nhân cứ đi, ở đây có thiết giáp quân canh gác, không sao đâu.”
Bạn thấy sao?