Tạm Biệt Trong Lặng [...] – Chương 3

6

Nhờ có Cố Hàng, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những ngày tháng ăn mì gói và đồ ăn nhanh.

Buổi trưa, cậu ấy nấu ba món mặn và một món canh: sườn xào, cá hấp và cải xào, cùng canh rau viên – toàn là những món tôi thích.

“Không ngờ cậu cũng biết nấu mấy món này.”

Đang đói bụng, tôi vui vẻ ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Thấy tôi cầm đũa, cậu ấy nghiêng đầu, háo hức hỏi: “Thế nào?”

Tôi nếm thử một miếng, rồi khen: “Ngon đấy, còn ngon hơn đồ ngoài tiệm.”

“Chị thích thì em sẽ nấu cho chị ăn mỗi ngày.”

“Không cần đâu.” Tôi vô thức từ chối, thấy ánh mắt sáng rực của cậu ấy chợt tối đi một chút, nên vội giải thích: “Cậu còn phải đi học, sao có thể nấu ăn cho tôi mỗi ngày ?”

“Em sắp tốt nghiệp rồi chị, hơn nữa bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, em chẳng có việc gì để .”

Ồ… thì ra là cậu ấy sắp tốt nghiệp.

Ban đầu, tôi chỉ định tìm một cậu trai trẻ để chọc tức Lý Diễn, sau hai tuần sẽ đưa cậu ấy một khoản tiền rồi chia tay, để tôi có thể một mình đến nơi yên tĩnh nào đó và sống nốt quãng đời còn lại…

Nhưng giờ, mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn rồi.

Hay là sự thật với cậu ấy nhỉ?

“Chị à…”

“Chị ăn cơm trước đã, sáng nay chị chưa ăn gì nhiều, chắc chắn đói rồi.” Cậu nhóc không để tôi thêm gì, liên tục gắp đồ ăn cho tôi.

Thôi, ăn xong rồi tính sau.

Sau bữa ăn, Lý Diễn gọi cho tôi, muốn cùng đi thăm ông nội Lý. Để hợp tác với ấy diễn tiếp vở kịch, tôi dĩ nhiên không từ chối.

“Anh đến đón em.”

“Không cần đâu, em tự đến rồi.” Tôi không muốn có quá nhiều thời gian ở cùng Lý Diễn, sợ rằng trạng sức khỏe của mình sẽ bị phát hiện.

Vì thế, tôi nhờ Cố Hàng đưa tôi đến bệnh viện.

Vừa tới bãi đỗ xe, tôi đã thấy Lý Diễn đứng đợi ở cửa bệnh viện.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, dáng người cao ráo, thanh thoát, như một nhân vật bước ra từ tranh cổ, thanh lịch và cuốn hút. Chỉ cần đứng yên đó, cũng thu hút ánh của rất nhiều người xung quanh.

Nhưng khi lại gần, có thể nhận ra gương mặt sạch sẽ, thanh tú ấy nhợt nhạt hơn trước, như thể đã nhiều ngày không ngủ ngon, đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Em ăn gì chưa?” Khi tôi đến gần, hỏi trước.

“Ở nhà ăn rồi, người nhỏ của tôi nấu, không ăn không .”

Nói đến đây, tôi quay lại, nháy mắt đầy quyến rũ với cậu trai trẻ trong xe, dùng khẩu hình miệng : “Chờ chị nhé.”

Thấy cậu ấy gật đầu, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp lạ kỳ.

Chào tạm biệt Cố Hàng xong, tôi quay lại Lý Diễn, muốn xem liệu có chút ghen tuông nào hiện lên trên mặt không. Nhưng không hề.

Anh chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó : “Vào thôi.”

Giọng không khác gì bình thường, thậm chí còn lạnh lùng hơn một chút.

Cảm giác buồn hơn là tức giận, có lẽ chính là như thế này.

Mọi người đều , từ sau khi Diệp Vũ Vi qua đời, trái tim Lý Diễn cũng chết theo. Trước đây tôi không tin, cứ cố lao vào thử xem, để rồi bây giờ bị va đập đến tổn thương sâu sắc mới nhận ra, ấy thực sự không còn trái tim nữa.

“Ông nội, bọn con đến thăm ông đây.”

Chúng tôi ở trong phòng bệnh của ông nội Lý khoảng một giờ, sau đó tôi và Lý Diễn cùng rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, Lý Diễn tôi hỏi: “Khi nào rảnh, mình cùng đi ăn một bữa nhé?”

“Tốt thôi.”

Trước khi ly hôn, ngoài những bữa cơm diễn kịch trước mặt gia đình , tôi và Lý Diễn hiếm khi ăn chung, và cũng ít khi gặp mặt nhau. Anh rất bận, bận việc, bận hẹn hò với những xinh đẹp.

Còn tôi, mỗi ngày đúng 11 giờ tối, tôi đều đứng trước cửa biệt thự, đợi về đúng giờ.

Khi kết hôn, đã hứa với ông nội rằng cuộc hôn nhân sẽ kéo dài bốn năm, trong khoảng thời gian đó, mỗi tối trước 11 giờ phải về nhà và không dẫn phụ nữ bên ngoài về.

Anh ấy rất tốt, dù bên ngoài có bao nhiêu tin đồn về các , chưa bao giờ để họ xuất hiện trước mặt tôi.

Chỉ là, một tuần trước, khi vừa hết bốn năm hôn nhân, ấy đã vội vàng đưa Diệp Vũ Hân về nhà.

Trước khi ly hôn, chúng tôi thường cãi nhau, lời chẳng hợp ý nhau, thi thoảng gặp mặt cũng chỉ châm chọc nhau, mà sau khi ly hôn, quan hệ giữa chúng tôi lại thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ lại, đúng là một sự mỉa mai.

7

Hai ngày sau, tôi đến bệnh viện lấy thuốc, không ngờ lại gặp Diệp Vũ Hân.

Cô ta vừa bước ra từ phòng khám phụ sản, và người đi cùng ta không ai khác ngoài Lý Diễn, người vừa ly hôn với tôi cách đây một tuần.

Chẳng trách ấy lại vội vã đưa ta về nhà để khẳng định chủ quyền, ép tôi ly hôn… hóa ra là vì ta đang mang thai.

Họ không thấy tôi. Sau khi rời khỏi phòng khám, họ đi thẳng đến khu vực cầu thang, chắc là đi các xét nghiệm tiếp theo.

Bỗng dưng tim tôi đau thắt.

Tựa vào tường mà vẫn thấy không chịu nổi, tôi đành ngồi xuống ghế.

Lý Diễn từng không muốn cưới ta.

Nhưng nếu không muốn cưới, sao lại gấp rút đưa ta về nhà qua đêm, sao lại để ta mang thai…

Thực ra, tôi cũng từng nghĩ về việc có con với Lý Diễn.

Thậm chí còn nghĩ sẵn cả tên cho đứa bé.

Nhưng dù tôi có nghĩ nhiều đến đâu cũng chẳng có ích gì, giống như những lời từng phũ phàng: ngoài danh xưng “Lý phu nhân,” sẽ không cho tôi bất cứ điều gì.

Không quan tâm, không ôm ấp, không cảm… Bốn năm kết hôn, để tôi sống như một góa phụ, và cũng để tôi nhận ra, sự cố chấp và níu kéo bao năm của mình thật đáng hổ thẹn, thật nực .

Chắc hẳn căm ghét tôi lắm, căm ghét việc tôi chiếm giữ cuộc sống của suốt bao năm, kiểm soát suốt bao năm…

Nhưng rõ ràng trước đây đâu phải như .

Trước đây, dù không thích tôi, ít nhất cũng coi tôi là . Mỗi lần miệng rằng sẽ không quan tâm tôi nữa, bài tập của vẫn cho tôi chép. Khi tôi bị con trai khác bắt nạt, là người đầu tiên xông tới bảo vệ tôi, rằng người của thì ngoài ra, không ai phép bắt nạt.

Tôi vẫn nhớ có lần tôi bị bố mẹ mắng, khóc rất nhiều, đã đưa tôi đi gắp thú bông. Anh tiêu hết cả mấy trăm nghìn mới gắp một con thú bông, và tự hào khoe với tôi: “Thấy chưa, đã là sẽ gắp cho em một con thú, thì chỉ một con thôi, nhiều hơn không cần.”

Anh gắp một con thú xấu xí, tôi đã giữ nó nhiều năm liền, đến giờ vẫn không nỡ vứt đi.

Rõ ràng trước đây chúng tôi thân thiết như thế, sao bây giờ lại trở nên như thế này?

Tại sao chứ…

Tôi ôm đầu, gục mặt vào đầu gối, sợ rằng ai đó sẽ thấy mình đang khóc thảm như .

Tí tách, tí tách—

Tôi cảm nhận có thứ gì đó đang chảy ra từ mũi, tưởng là nước mũi, tôi đưa tay lên lau, không thể lau sạch .

“Cô , bị chảy máu mũi rồi…” Một bác ngồi gần đó tốt bụng nhắc tôi và lấy khăn giấy từ túi đưa cho tôi.

Tôi vội vàng nhận lấy và bịt mũi, máu mũi vẫn không ngừng chảy, như thể máu trong cơ thể tôi sắp chảy cạn.

Tôi nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt và trán, dù có gì, máu mũi vẫn không ngừng chảy.

Cơ thể không đau đớn nhiều, chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, khắp người như mất hết sức lực, tựa như linh hồn tôi, cơ thể tôi đang dần thoát ra khỏi cơ thể cùng với dòng máu đỏ tươi từ mũi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bệnh, tôi cảm thấy sợ hãi.

Sợ mình sẽ chết ngay lúc này.

Nhưng dù tôi có gì, dường như cũng vô ích.

Tôi không thể khiến Lý Diễn tôi, cũng giống như bốn năm trước, tôi không thể cứu vãn công ty của bố mẹ, không thể ngăn bố mẹ rời xa tôi, và cũng như bây giờ, tôi không thể cầm máu mũi không ngừng chảy, càng không thể ngăn chặn những tế bào ung thư đang lan rộng trong cơ thể…

Cảm giác bất lực này, đau đớn như vạn mũi tên xuyên tim, không gì sánh bằng.

Ngoài việc nhẫn nhịn và chấp nhận, tôi còn có thể gì?

Lý Diễn, có thể cho tôi biết bây giờ tôi nên gì không?

8

Không biết bao lâu đã trôi qua, ngay khi tôi nghĩ mình sẽ chết vì mất máu quá nhiều, dòng máu mũi đáng ghét cuối cùng cũng dừng lại.

Sau khi nghỉ ngơi thêm một lúc, tôi lê bước rời khỏi bệnh viện với cơ thể kiệt quệ, lại bắt gặp Lý Diễn và Diệp Vũ Hân ngay tại cửa.

Anh lịch sự mở cửa ghế phụ cho ta, một tay đặt lên mui xe, cẩn thận sợ rằng ta sẽ vô đụng trúng.

Hóa ra, cũng có thể chu đáo, dịu dàng như , chỉ là sự ân cần này chưa bao giờ dành cho tôi.

Lúc đó trời rất đẹp, ánh nắng chan hòa chiếu xuống mặt đất, tôi lại không cảm thấy chút ấm áp nào.

Nhớ lại bốn năm trước, sau khi bố mẹ mất, ông nội Lý đề nghị giúp gia đình tôi trả hết nợ và cầu Lý Diễn cưới tôi. Khi đó, bố mẹ Lý Diễn còn mời thầy về xem mệnh, rằng số mệnh của tôi xấu, người thân, cả bản thân…

Khi đó tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi.

Đúng như Lý Diễn đã , người như tôi, định sẵn là phải độc đến cuối đời, định sẵn không có ai thương.

Nhưng rồi sao chứ?

Tôi sẽ dành những tháng ngày cuối đời của mình để than thân trách phận, chìm trong nỗi buồn sao?

Nhận ra mình đang quá bi lụy, tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và từng bước rời khỏi bệnh viện.

Vừa đi vài bước, điện thoại bất ngờ reo lên.

“Chị à, chị đang ở đâu?” Giọng quen thuộc, ấm áp truyền qua điện thoại, khiến trái tim lạnh lẽo của tôi dần tan chảy.

“Tôi đang ở ngoài.” Tôi cố gắng giữ giọng mình bình thường, không muốn để Cố Hàng phát hiện tôi đã khóc, càng không muốn cậu ấy nhận ra cơ thể tôi có vấn đề.

“Chị hư quá… Em chỉ vừa đi chút việc ở trường thôi, quay về thì chị đã lén ra ngoài rồi.”

Giọng điệu như người quản gia nhỏ của cậu khiến tôi không kìm : “Gì chứ, ra ngoài cũng phải báo cáo với cậu à?”

Tôi còn không biết tại sao, nghe giọng cậu ấy, trái tim đầy tổn thương của tôi như đang dần hàn gắn lại.

“Đúng , giờ em là người giám hộ của chị, đi đâu cũng phải báo với em.”

“Người giám hộ? Tôi có phải trẻ con đâu?” Tôi rõ ràng hơn cậu ấy sáu, bảy tuổi, trong mắt cậu ấy, tôi lúc nào cũng bị coi như một đứa trẻ cần chăm sóc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...