Tạm Biệt, Phó Thiếu – Chương 5

20

Tại khu vực chuẩn bị trước trận đấu, cuối cùng Phó Tầm cũng tìm cơ hội tiếp cận tôi.

Anh ta : “Trần Hi, nếu em thua trận này, thì quay về đi.”

Tôi lạnh lùng liếc ta, khẩy đáp lại: “Anh thắng rồi hãy câu đó.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người từng cùng tôi theo đuổi ước mơ thời thanh xuân lại có thể trở nên như thế này.

, trong trận đấu đầu tiên, tôi tặng ta một “món quà.

” Một món quà khiến ta mãi mãi không thể quên trong lịch sử eSports.

Thông thường, trước mỗi trận đấu, ban huấn luyện của các đội sẽ phân tích lối chơi và thói quen của đối thủ để xây dựng chiến thuật đối phó.

FW cũng không ngoại lệ.

Họ hoàn toàn không ngờ rằng, tôi và Trình Phong – cặp đôi đường giữa và đi rừng – vốn biết đến với lối chơi điềm tĩnh, đột nhiên lại chơi cực kỳ hung hãn.

Trong trận đấu này, tôi và Trình Phong đã thể hiện hoàn hảo khái niệm “liên kết vô hạn giữa đường giữa và đi rừng.”

Chúng tôi xuất hiện ở mọi nơi Phó Tầm và Lục Nhiễm có mặt, không ngừng tấn công họ.

“Giết họ khi họ đi đúng hướng, khi họ đi ngược hướng, khi họ đứng, cả khi họ nằm.”

Cả trận đấu, chúng tôi hành hạ Phó Tầm đến mức tâm lý của ta sụp đổ, khuôn mặt tái mét của ta bị camera trên màn hình lớn ghi lại.

Trận đấu với mục đích rõ ràng, không ai có thể ngăn cản, đã trở thành ký ức khó quên trong lòng người hâm mộ.

Khi nhắc đến trận đấu này, người ta thường chế giễu hình ảnh Phó Tầm – một xạ thủ bị dồn ép đến mức không dám rời khỏi khu vực hồi máu.

Nó trở thành trò suốt đời của ta.

Sau khi bị chúng tôi đánh cho tâm lý tan vỡ ở trận đầu tiên, FW đã xoay quanh Phó Tầm trong trận thứ hai, triển khai chiến thuật bảo vệ ta tối đa.

Nhưng họ lại không ngờ rằng, trận thứ hai tôi hoàn toàn không nhắm vào ta.

Tuy nhiên, dư âm từ trận đầu tiên vẫn còn, chỉ cần tôi có chút thái, FW liền rơi vào trạng thái căng thẳng, tự rối đội hình.

Kết quả, trận đấu thứ hai nhanh chóng kết thúc với thất bại của FW.

Đến trận thứ ba, tôi và Trình Phong lại tiếp tục lối chơi liên kết điên cuồng giữa đường giữa và đi rừng, khiến Phó Tầm khiếp sợ đến mức gần như muốn ném chuột và đập bàn phím ngay trên sân khấu.

Tại phần bắt tay sau trận đấu, ánh mắt Phó Tầm đỏ ngầu, ta tôi đầy căm phẫn.

Anh ta vừa định mở miệng gì đó, thì Trình Phong đã ung dung vươn tay ra, thay tôi bắt tay với ta, đồng thời chắn tôi lại phía sau.

Tôi không biết trong lúc đó, Trình Phong đã gì với Phó Tầm.

Chỉ biết rằng, nếu không có đồng đội giữ lại, Phó Tầm có lẽ đã vì rối trong trận đấu mà mất luôn tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp.

Sau đó, chúng tôi tò mò hỏi Trình Phong, rốt cuộc đã gì.

Trình Phong tựa người vào tường, nở nụ đầy tinh quái.

Anh đáp: “Tôi chỉ tám chữ, ai ngờ ta dễ bị tổn thương thế.”

“Tám chữ gì , đội trưởng?”

“Vô năng cuồng nộ, nhục nhã hóa giận.”

“Haha, đúng là đội trưởng mà!”

21

Phó Tầm hoàn toàn mất cơ hội tham gia giải thế giới.

Và vì màn trình diễn mất mặt của mình, giá trị thương mại của ta lập tức lao dốc không phanh.

Những lời chỉ trích và định kiến từng khiến tôi dù cố gắng đến đâu cũng không thể bỏ, giờ đây, trước sức mạnh thực sự, đều tự sụp đổ.

Họ bắt đầu :

“Hóa ra người yếu kém là Phó Tầm, chứ không phải Trần Hi.”

“Hóa ra tuyển thủ nữ cũng có thể chơi xuất sắc ở các vị trí khác!”

“Bây giờ nghĩ lại, những lần trước Trần Hi phản bác quyết định của Phó Tầm thực ra đều đúng!”

“Dựa vào đâu mà nghĩ rằng con chỉ phù hợp chơi trợ thủ? Chúng tôi chơi đường trên, đi rừng, chơi xạ thủ cũng rất tài năng.”

“Phụ nữ trong eSports chưa bao giờ kém cạnh đàn ông!”

Một hòn đá dậy sóng ngàn tầng.

Phó Tầm trở thành ví dụ điển hình để người ta bàn luận.

Những hành và thói quen cũ của ta bị đem ra ánh sáng từng chút một.

Ví dụ như:

Trong thời gian luyện tập, ta thường bỏ đi đua xe, uống rượu.

Khi thất bại trong các trận đấu, ta luôn có thói quen đổ lỗi cho người khác.

Và – người dạy ta chơi game từ những ngày đầu tiên chính là tôi.

Tất cả kỹ năng của ta đều học từ tôi.

Anh ta từng ngồi lì trước cửa nhà tôi nhiều ngày, chỉ để cầu xin tôi chuyển sang chơi trợ thủ, giúp ta có cơ hội tỏa sáng.

Nhưng sau đó, cũng chính ta, với danh nghĩa , thân, hợp đồng, địa vị, và quyền lực, tự tay chôn vùi ước mơ của tôi.

Trong một đêm, từ một tuyển thủ ngôi sao nổi tiếng ca ngợi, ta trở thành kẻ bị mọi người ghét bỏ, chế giễu.

FW, trong cơn tức giận, đã chấm dứt hợp đồng với ta.

Ngay cả Lục Nhiễm – người từng là “thanh mai trúc mã” của ta – cũng chọn quay về Bắc Mỹ, rời bỏ ta.

Sau trận đấu, trong buổi bắt tay, Lục Nhiễm đã đích thân xin lỗi tôi: “Tôi rất xin lỗi vì đã tin vào lời của Phó Tầm, thay thế vị trí chính thức của , và mang theo định kiến đối với .”

Cô ấy thêm: “Trần Hi, thực sự rất mạnh mẽ.

Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trên sân đấu.”

Tôi mỉm , đưa tay ra đáp lại: “Mong chờ ngày chúng ta tái ngộ!”

22

Đôi khi, để vượt qua muôn vàn khó khăn, tất cả những gì cần chỉ là một cơ hội.

Khi tôi tỉnh lại từ những ngày tháng bận rộn và miệt mài tập luyện, tôi đã đứng trên sân khấu của giải đấu thế giới.

Sau này, nhiều người hỏi tôi về cảm trên hành trình theo đuổi ước mơ.

Điều tôi nhớ không phải là sự đơn hay chặng đường dài đằng đẵng, mà là đại dương rộng lớn và những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Khi giành chiếc cúp vô địch, MC phỏng vấn tại chỗ cầu tôi chia sẻ một điều ước cho tương lai.

Tôi xuống phía dưới sân khấu, nơi những đang không ngừng vẫy lá cờ nhỏ để cổ vũ cho tôi.

Bất chợt, tôi nhớ đến một câu từng đọc qua: “Tôi hy vọng ngôi sao Tử Vi của năm 2023 sẽ là hàng ngàn, hàng vạn phụ nữ thức tỉnh ý thức!”

NGOẠI TRUYỆN 1

Sau khi trận đấu kết thúc và trở về nước, tôi cùng các đồng đội mời tham gia một trận đấu giao lưu giải trí với các ngôi sao.

Không ai để ý rằng Phó Tầm – người chẳng còn chốn dung thân – đang ngồi lặng lẽ dưới hàng ghế khán giả.

Sau khi bị buộc phải giải nghệ, không hiểu ta nghĩ gì mà đi khắp nơi rêu rao về quá khứ của chúng tôi.

Ban đầu, tôi không muốn bận tâm, liền tìm đến cảnh sát và luật sư để xử lý.

Luật sư rằng quy trình sẽ hơi phức tạp, cần chờ một thời gian mới có kết quả, nên tôi cũng chẳng để ý nhiều.

Ai ngờ, trong trận đấu giao lưu này, lại xuất hiện một số phóng viên truyền thông thiếu đạo đức, chuyên tìm kiếm sự ý.

Họ cố tạo cơ hội để Phó Tầm lên tiếng, liên tục gặng hỏi ta về quá khứ giữa chúng tôi.

Chỗ ngồi của Phó Tầm rất gần sân khấu.

Thấy tôi xuất hiện, không biết các phóng viên đã hỏi gì, mà ta trông tiều tụy, ánh mắt đỏ hoe, bất ngờ chất vấn tôi: “Không phải em đã hứa sẽ trợ thủ cho cả đời sao?”

Đầu tôi lập tức đau nhói, như muốn nổ tung.

Nhưng chưa kịp mở miệng đáp lại, từ phía sau, đội trưởng Trình Phong đang nhận phỏng vấn liền quay đầu, nhếch môi nhạt, bằng giọng mỉa mai lười biếng: “Cậu có trình độ gì mà đòi tuyển thủ đường giữa vô địch thế giới của chúng tôi trợ thủ cho cậu?”

Tôi: “……”

Không hổ danh là đội trưởng Trình, luôn ra tay chuẩn xác.

NGOẠI TRUYỆN 2

Một ngày nọ, Trình Phong ra ngoài và quên mang theo chìa khóa, tiện miệng gọi tôi giúp lên lầu lấy.

Lúc đó, tôi cũng quên hỏi để chìa ở đâu, thế là loay hoay tìm khắp nơi trên lầu một lúc lâu.

Trong lúc không ý, khi lục tủ, tôi vô rơi ra một tấm ảnh.

Tôi cúi xuống nhặt lên, định đặt nó trở lại.

Nhưng khi đóng ngăn kéo, tôi khựng lại.

Tôi cảm giác vừa liếc thấy điều gì đó không ổn qua khóe mắt.

Thế là tôi lại cầm tấm ảnh lên xem kỹ.

Và…

Tôi xác nhận một điều.

Chết tiệt, đây chẳng phải là tôi sao?! Là tôi của năm 16 tuổi!

Khi đội trưởng Trình Phong – người vốn luôn nắm quyền uy tuyệt đối tại GT – trở về, thấy tuyển thủ đường giữa của mình đang cầm một tấm ảnh cũ, bằng ánh mắt đầy ý : “Đội trưởng, có muốn giải thích gì không?”

Bề ngoài, Trình Phong giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng đang điên cuồng tự chửi: “Chết tiệt, chuyện thầm mến bị bại lộ, lại còn bị chính chủ phát hiện, giờ phải gì đây?”

NGOẠI TRUYỆN 3

Trình Phong lớn hơn Trần Hi hai tuổi và cũng bước chân vào giới chuyên nghiệp sớm hơn hai năm.

Nhưng lần đầu tiên gặp Trần Hi không phải trên sân đấu chuyên nghiệp mà là tại một quán net nhiều năm trước.

Khi đó, Trình Phong vẫn chưa phải là đội trưởng của đội GT, chỉ là một chàng trai trẻ theo đuổi giấc mơ với thành tích không mấy nổi bật trong đội huấn luyện trẻ.

Ban đầu định ra ngoài thư giãn, không ngờ thói quen nghề nghiệp lại đưa bước vào một quán net.

Và chính lúc này, gặp Trần Hi.

Khi đó, Trần Hi đang chơi trận đấu SOLO với những người trong quán net.

trẻ điều khiển nhân vật một cách sắc sảo, phong cách chơi game mang nét ngông cuồng, bộc trực của tuổi thanh xuân.

Cô khiến tự nhủ bản thân: “Phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.”

Một “Trần Hi” rực rỡ, tươi sáng lại vô cùng tự tin.

Anh thấy những người khác xếp hàng chờ SOLO với , không kìm mà cũng tham gia một trận.

Kết quả, thua thảm .

Trình Phong nghĩ, mấy ngày trước khi đối đầu với đội trưởng đội TRR – người mệnh danh chưa từng thua trong SOLO, cũng không cảm thấy áp lực như .

Nhưng trước mắt này lại khiến cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực không ngừng bùng cháy.

Vì thế, lại tiếp tục chơi thêm nhiều trận nữa với .

Cho đến khi bị cuộc gọi từ gia đình giục về ăn cơm liên tục, mới miễn cưỡng rời khỏi máy tính.

Trước khi rời đi, tò mò hỏi : “Anh chơi ở vị trí nào ?”

Trình Phong không hiểu tại sao lại hỏi, vẫn trả lời thật thà: “Tôi chơi ở vị trí xạ thủ (ADC).”

Khi đó, Trình Phong hoàn toàn không ngờ rằng, một câu của lúc đó lại trở thành bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời .

Trình Phong vẫn nhớ như in lời với khi ấy: “Anh có muốn thử chơi ở vị trí đi rừng không? Em cảm thấy phong cách của hợp với đi rừng hơn đấy.”

, nhiều năm sau.

Vào ngày Trình Phong cầu Trần Hi SOLO với mình.

Trong lòng cũng thầm với : “Em có muốn thử quay lại vị trí đường giữa, nơi đã từng là điểm khởi đầu ước mơ của em không?”

[HẾT]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...