5.
Xe chạy trên đường một lúc.
Thẩm Gia Minh gọi đến.
Tôi cứ để nó rung, không buồn nghe máy. Bởi vì bây giờ tâm trạng của ta đang rất kích , mà tôi lại không muốn cãi nhau trước mặt con .
Về đến nhà ̀ đúng 8 giờ tối.
Bố mẹ của Thẩm Gia Minh đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
Do sức khỏe của họ mấy năm gần đây không tốt, đầu năm nay điều kiện kinh tế của chúng tôi khấm khá hơn, tôi đã dọn khỏi căn hộ một phòng ngủ trước đó, một căn hộ hai phòng ngủ, rồi đón họ từ quê lên sống cùng.
Thấy tôi và con về, họ không thèm ngẩng đầu, chỉ hỏi thăm bệnh con gái tôi qua loa, rồi giục tôi vào nấu bữa tối.
Lần này, tôi không để ý đến họ nữa, mà đi thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc của mình và con .
Tôi không thích bố mẹ của Thẩm Gia Minh.
Qua thời gian chung sống, tôi biết họ không thích con tôi.
Không chỉ lạnh nhạt, họ còn liên tục giục tôi sinh đứa thứ hai, thỉnh thoảng lại thêm vào một câu: "Công ty của Gia Minh sau này vẫn phải do con trai thừa kế."
Ngày xưa vì nể Thẩm Gia Minh, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn không đôi co với họ.
Nhưng giờ thì không cần nữa...
Thấy tôi đi qua đi lại dọn đồ đạc, bố mẹ chồng cảm thấy có gì đó ̀ ̣.
Họ hỏi tôi đang gì.
Không tránh , tôi chỉ trả lời qua loa: "Con muốn vứt bỏ hết những thứ rác rưởi xung quanh mình."
Nhìn thấy quần áo trong túi, bố mẹ chồng rõ ràng có vẻ không hài lòng, liếc nhau, rồi bĩu môi lẩm bẩm: "Đồ của."
Tôi không muốn cãi nhau với họ rồi ̀m rối loạn kế hoạch của mình, nên tiếp tục chuyển đồ đạc của tôi và con ra xe.
Đến khi xong xuôi thì đã 9 giờ tối.
Trong thời gian đó, bố mẹ chồng gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Gia Minh.
Là để mách với con trai họ rằng tôi không nấu bữa tối cho họ.
Thật ra, họ hoàn toàn có thể tự nấu ăn.
Mặc dù sức khỏe của bố mẹ Thẩm Gia Minh không tốt, họ vẫn đi lại bình thường.
Chỉ là từ khi chuyển đến sống cùng, họ đã quen với việc, bữa tối đều do tôi, một người mệt mỏi sau một ngày dài đi bán rau từ sáng sớm đến 7 giờ rưỡi tối, nấu cho họ.
Trong suy nghĩ của họ, con trai mình bây giờ là ông chủ lớn, còn tôi - một mồ côi, phải may mắn lắm mới lấy con trai họ, thì phải hầu hạ họ.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng tôi không hề sống dựa vào con trai họ, hàng ngày phải dậy từ lúc trời chưa sáng, đạp xe ba gác đi lấy hàng, rồi bán hàng cả ngày đến tối mới về, còn phải chăm sóc cho con , cũng không xem xem tôi rốt cuộc mệt mỏi thế nào.
Cuối cùng, thấy không thể sai khiến tôi, mà tôi lại không nghe điện thoại của Gia Minh, họ đành tự mình đi nấu mì.
Bạn thấy sao?