2.
Sợ Thẩm Gia Minh nổi giận con sợ hãi, sau khi nhanh chóng quét sạch vụn bánh ra ngoài, tôi vội vã ngồi vào trong xe.
Trên đường đi, Thẩm Gia Minh nhận một cuộc điện thoại, là Tưởng Thanh gọi đến.
Tôi không muốn tranh cãi với ta trước mặt con , nên không hỏi.
Khi xe đi đến phố Tứ Phương, cách nhà chúng tôi khoảng sáu cây số.
Thẩm Gia Minh đột nhiên dừng xe, quay đầu với tôi:
"Em và Đồng Đồng bắt xe về đi, ở đây bắt xe cũng tiện."
Tôi con đang ngủ say trong lòng, ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Tại sao chứ? Ở đây bắt xe, chờ thế nào cũng phải mất trên dưới bốn mươi phút."
Thẩm Gia Minh còn chưa lên tiếng, tôi đã thấy qua cửa kính xe, mẹ con Tưởng Thanh đang đứng bên lề đường, bên cạnh họ là một đống túi lớn túi nhỏ.
Tôi , ta trước đó cứ thúc giục tôi nhanh lên, tôi còn tưởng lo lắng sợ bố mẹ đói nên vội về nhà, hóa ra là như .
"Vì phải đưa họ về, nên đuổi mẹ con tôi xuống xe?"
Nghe tôi chất vấn, Thẩm Gia Minh lập tức tức giận:
"Nếu không phải em đột nhiên gọi điện, gần bệnh viện không có xe, khăng khăng bắt đến đón, đã đưa mẹ con họ về nhà từ lâu rồi!"
"Vậy bọn họ họ mới là vợ con , hay tôi và Đồng Đồng mới là vợ con ? Đồng Đồng là con của riêng tôi đấy à? Là ba của nó, khi con ốm không lo, khi con ra viện cũng không muốn tới đón nó? Còn cần ̀m ba ̀m quái gì? Để trang trí cho người khác ?"
"Tống Thanh Ly, em đừng vô lý nữa, đã đến đón hai người rồi, chẳng phải bây giờ em đang ngồi trên xe của sao? Còn nữa, khi Đồng Đồng bị bệnh, bận chuyện công ty, em bảo sao mà lo cho con ?"
Tôi vừa thấy tức vừa buồn .
Kết hôn với Thẩm Gia Minh sáu năm, ta khởi nghiệp năm năm, đầu năm nay, ta mới có được chút thành tựu, mua xe, được văn phòng, trở thành ông chủ.
Trong suốt sáu năm qua, mọi chi tiêu trong nhà đều do một mình tôi gánh vác.
Ban đầu, tôi dùng lương của mình để lo liệu mọi chuyện.
Sau đó, vì có Đồng Đồng.
Lẽ ra mẹ ta sẽ đến giúp đỡ chúng tôi, vì bố ta bất ngờ bị gãy xương, bà ̣i phải trở về quê.
Rồi sau đó, bà ở lại quê luôn.
Còn tôi lại là trẻ mồ côi.
Không có ai giúp đỡ, tôi phải nghỉ việc, mang con đi bán rau kiếm tiền lo liệu.
Ngay cả chiếc xe này, mua để ta "lên mặt" với người khác, hai phần ba số tiền cũng ̀ do tôi chi trả.
Vậy mà ta lại thản nhiên hỏi tôi đang ngồi trên xe của ai, còn than vãn rằng mình không có thời gian để lo cho con.
Thật nực , nực đến mức không thể tin nổi.
Khi cơn tức giận lên tới đỉnh điểm, trong đầu thường sẽ hiện lên những mảnh ký ức vụn vặt.
Tôi đột nhiên nhớ đến một câu mà mình đã nghe được vài ngày trước.
"Tôi nói chị chứ, thật ra đôi khi chị không cần vì một chút của người khác mà dâng hiến tất cả đâu. Nếu người đó có lương tâm thì không sao, nếu không có, chị sẽ chỉ rơi vào một mối quan hệ bất công, để người ta tùy ý bắt nạt thôi."
Đây là lời mà A Giang, ông chủ quầy cá bên cạnh, người vừa mới chuyển đến ba tháng, với tôi cách đây một tuần.
Anh ấy câu đó khi tôi đang ôm con và gọi với theo chiếc xe của Thẩm Gia Minh vừa chạy qua chợ:
“Gia Minh, tôi sắp dọn hàng rồi, đợi tôi một chút, chúng ta cùng về nhà.”
Thẩm Gia Minh lúc đó thậm chí không tôi, mà cứ thế phóng xe đi.
Khi ấy, tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng có lẽ ấy lại không nghe thấy.
Nhưng cũng không nghĩ xem, cái việc “không nghe thấy” này, từ khi con ra đời đã xảy ra không chỉ một lần hay hai lần.
Ở cái chợ này, cũng không phải chỉ một lần hay hai lần.
Chỉ tính riêng A Giang, đã chứng kiến không dưới ba lần.
Nhưng tôi ngốc.
Lúc đó tôi vẫn nghĩ, A Giang câu đó là vì chuyện của ta, muốn ám chỉ tôi.
Nguyên nhân bắt đầu từ hôm Trung Thu, A Giang thấy tôi một mình chăm con vất vả, nên đã tặng tôi một túi cua rẻ tiền, những con cua đã bị gãy càng, gãy chân.
Tôi từ nhỏ không nhận sự thương của người thân, nên khi ai đối xử tốt với tôi một chút, tôi liền muốn báo đáp hết lòng.
Hai năm đương với Thẩm Gia Minh, luôn quan tâm, chăm sóc tôi, nên tôi cũng đối với như ; với A Giang, người đã tặng tôi túi cua không hoàn hảo, tôi cũng thế.
Lúc đó, tôi đã tặng A Giang rất nhiều rau tươi, và mấy ngày sau đó tôi còn thường xuyên mang rau tặng, thậm chí giúp ta việc.
A Giang là một chàng trai trẻ đẹp trai, trong chợ có rất nhiều thích ta.
Thấy tôi nhiệt như , không ít người đã buông lời chế giễu, rằng tôi tham lam, đã có bát mà còn muốn cả nồi.
Vì thế, khi A Giang câu đó, phản ứng bản năng của tôi là nghĩ ta đang nhắc nhở tôi, bảo tôi đừng có ý nghĩ vượt quá giới hạn, đừng điều gì sai trái.
Bây giờ nghĩ lại, A Giang, người đứng ngoài cuộc, đã thấy sự bất cân xứng trong mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Gia Minh, không muốn can thiệp vào chuyện gia đình tôi, nên đã dùng những lời đó để gợi ý cho tôi.
Bạn thấy sao?