Tạm Biệt Ông Chồng [...] – Chương 1

1.

 

Đặt con vừa xuất viện sau khi hạ sốt ngồi xuống ở phía ghế không có vụn bánh mì, tôi rút khăn giấy ra.

 

Đang định lau đi, Thẩm Gia Minh đột nhiên bực bội mở miệng:

 

"Tống Thanh Ly, chẳng phải đã em khoan dung một chút sao? Em có thể đừng ̃ng phí thời gian nữa được không? Bình thường thì lôi thôi lếch thếch, giờ lại ra vẻ sạch sẽ ̀m gì vậy.”

 

Ánh mắt ta ghét bỏ nhìn qua gương chiếu hậu, lướt ngang mặt tôi, cuối cùng dừng lại trên đôi bàn tay đen sạm và thô ráp của tôi.

 

Đôi tay đã việc nhiều năm, đầy những vết chai sạn, những sắc tố đen kịt không thể rửa sạch bám ̣i giữa kẽ nứt của đầu ngón tay, rõ ràng đã nhiều lần rửa đi rửa lại, thoạt nhìn vẫn trông rất bẩn thỉu.

 

Đột nhiên tôi nhớ lại những lời ta qua điện thoại với mình đêm qua.

 

"Tống Thanh Ly bốn năm trước còn , mấy năm gần đây càng ngày càng quê mùa.”

 

"Vì vài đồng bạc mua rau cũng có thể đứng cãi cọ cả buổi.”

 

"Ngay cả con cũng bị ta nuôi dạy thành dạng bẩn thỉu rồi.”

 

"Đi cùng mẹ con họ ra đường thực sự rất mất mặt.”

 

"Nếu không phải cha mẹ Tưởng Thanh năm đó ép ấy ra nước ngoài phải chia tay với tôi, bây giờ có lẽ con xinh đẹp sạch sẽ của ấy, Linh Linh, đã gọi tôi là bố rồi.”

 

"Hồi đó tại sao tôi lại cưới Tống Thanh Ly? Ha, cũng chỉ vì để đối phó với gia đình thôi.”

 

"Lúc đó ta có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất của tôi, sự thật chứng minh là , những năm qua ta rất ngoan ngoãn nghe lời.”

 

"Nhưng bây giờ, tôi và ta thực sự không còn chút điểm chung nào.”

 

"Nếu không phải vì trách nhiệm với con, muốn cho con một gia đình trọn vẹn, tôi đã ly hôn với ta từ lâu rồi.”

 

Nghĩ đến đây, tôi bật , động tác trong tay vẫn không ngừng ̣i tiếp tục quét vụn bánh ra ngoài xe.

 

Tôi muốn quét sạch mọi rác rưởi xung quanh mình...

 

"Tống Thanh Ly!" Thẩm Gia Minh nhấn mạnh giọng , "Em quá rồi đấy? Em có thể đừng ̀m mất thời gian của tôi nữa hay không?”

 

Khi tôi gọi cho Thẩm Gia Minh đến đón tôi và con, ta đang đưa mẹ con Tưởng Thanh đi siêu thị mua sắm.

 

Vì bị tôi quấy rầy, ta đã tỏ vẻ bực tức ngay từ lúc chưa gặp mặt.

 

Con bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn ta một cái, rồi lại quay sang thì thầm bên tai tôi:

 

"Mẹ ơi, đừng quét nữa, ba mà giận thì sẽ không đưa chúng ta về nhà đâu."

 

Nói xong, con bé kéo kéo vạt áo tôi, lại liếc Thẩm Gia Minh một cách lo sợ.

 

Tim tôi đau nhói.

 

Con gái còn nhỏ, ̀m gì cũng đã phải nhìn sắc mặt ba nó, ̀ lỗi của tôi.

 

Là do tôi đã quá dung túng người đàn ông này.

 

Mới khiến ta, trước mặt hai mẹ con tôi, không còn chút kiêng nể nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...