1
Khi tôi kéo vali về nhà, đúng lúc bắt gặp một mở cửa bước ra ngoài.
Cô ấy mặc một chiếc áo len đen rộng thùng thình, lộ xương quai xanh tinh tế, kết hợp kiểu “mất hút quần dưới”, đi đôi giày cao gót ly rượu của YSL.
Tôi nhận ra đây là tay bass của ban nhạc Lộ Nghiễn, hình như tên là Lục Tranh, một ngoài 20 tuổi, rất xinh đẹp.
Tôi theo bản năng đứng lại phía sau cửa hành lang, không bước ra ngoài.
Một lúc sau, Lộ Nghiễn mặc một chiếc quần jeans từ phía sau ấy bước ra, lười nhác dựa vào tường châm một điếu thuốc.
Anh ta không mặc áo trên, cơ bụng hai bên hoàn hảo vẫn còn nhỏ những giọt nước.
Một lát sau, ta tùy ý ném một chiếc túi xách Chanel qua.
“Cầm lấy.”
Đôi mắt Lục Tranh sáng rỡ, quay lại ôm lấy Lộ Nghiễn hét lên đầy phấn khích:
“Ah! Em thích chiếc túi này lâu rồi, lấy nó ở đâu ?”
“Lần trước đi Hồng Kông tiện mua.”
“Em thật sự rất thích, cảm ơn !”
Lục Tranh còn định nũng thêm, Lộ Nghiễn đã hơi mất kiên nhẫn, cau mày nhẹ.
“Được rồi, đi nhanh đi.”
Cô rời khỏi người , nửa giận hờn, nửa nũng nịu:
“Đúng là nhẫn tâm thật, lúc nãy còn gọi người ta là bảo bối, giờ lại đuổi đi rồi.”
Cô cũng không giận, đeo túi vào, vui vẻ gửi một nụ hôn gió cho :
“Đi đây, mai gặp nhé.”
Sau khi ấy đi, tôi bước ra khỏi cửa hành lang.
Lộ Nghiễn dường như không ngờ tôi sẽ về đột ngột, sững lại một chút, ngay lập tức khôi phục vẻ tự nhiên.
“Sao về mà không báo trước?”
Tôi một lúc:
“Muộn quá rồi, em sợ gọi điện phiền nghỉ ngơi.”
Những dấu đỏ mờ ám trên cổ vẫn còn rất mới, chẳng chút áy náy, vòng tay qua eo tôi kéo vào nhà.
“Đói rồi, gì đó ăn đi.” Anh ngồi xuống sofa bật TV, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy tôi đứng yên, cau mày:
“Sao thế?”
Rồi dường như chợt hiểu ra, khóe miệng cong lên một nụ lười nhác:
“Nhớ rồi à?”
Anh đứng dậy, ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi mờ ám lượn quanh cổ tôi, bàn tay từ từ luồn vào gấu áo tôi.
“Vậy thì ăn em trước, rồi ăn cơm sau”
Anh chơi guitar đã lâu, đầu ngón tay có vết chai thô ráp, khi lướt qua da thịt mang theo cảm giác đau và nhột nhẹ.
Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi đẩy ra.
Thật ra tôi rất thích cơ thể của Lộ Nghiễn, khi theo đuổi ban đầu cũng vì bị vẻ ngoài đó thu hút.
Nhưng có lẽ do vừa kết thúc chuyến bay dài, hoặc cũng có thể vì lúc nãy, tôi chỉ thấy mệt mỏi, chẳng còn tâm trạng.
Lộ Nghiễn rất hiếm khi bị tôi từ chối, ngây người một chút, sau đó mặt tối sầm.
“Sao ?”
Tôi cúi đầu, thấy một vật màu đen dưới tấm thảm.
Đó là một chiếc tất lưới bị xé rách nát.
Rõ ràng Lộ Nghiễn cũng thấy nó, tặc lưỡi, sắc mặt trở nên khó coi.
Phòng khách chìm vào bầu không khí im lặng ngột ngạt, rút một điếu thuốc từ bao, châm lửa, tiếng vỡ của viên bạc hà phát ra giòn tan.
“Nhà ấy hết hợp đồng , không có chỗ ở, nên mới cho ở nhờ một đêm.”
“Giữa bọn không có gì cả.”
Tôi , ánh mắt giao nhau bị làn khói trắng che mờ, không ai rõ cảm của đối phương.
Nhưng cả hai đều hiểu, cái lý do này tệ đến mức nào.
Đây không phải lần đầu Lộ Nghiễn phản bội.
Anh ta có lẽ sinh ra đã là một kẻ lang thang, ngay lần đầu tôi gặp đã như .
Khi đó, thân kéo tôi đi xem một buổi biểu diễn của một ban nhạc rock khá nổi tiếng, bảo rằng giọng ca chính đẹp trai lắm, vé thì khó mà kiếm .
Tôi không hứng thú với nhạc rock, nên chẳng mấy hào hứng.
Cho đến khi Lộ Nghiễn bước lên sân khấu.
Anh cúi đầu gảy đàn guitar, mái tóc đen không vuốt keo rũ xuống trán, những lọn tóc lười biếng phủ qua vầng trán trắng ngần, thỉnh thoảng để lộ đôi mí mắt mỏng màu hồng nhạt.
Trong số những người trên sân khấu, là người ăn mặc đơn giản nhất, chỉ là một chiếc áo phông đen và quần jeans.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, trở thành tâm điểm của mọi ánh .
Gương mặt đó chính là món hàng xa xỉ nhất.
Khi ngước mắt lên, ánh sáng mờ ảo của sân khấu phản chiếu trong đôi mắt hổ phách ấy, thoáng một nụ mờ nhạt như có như không.
Đó là lần đầu tôi đi xem một buổi biểu diễn ban nhạc, thân tôi và đám con phía dưới gào thét điên cuồng, tiếng hét như muốn xé toạc mái nhà.
Ánh mắt tôi lướt qua đám đông ồn ào, bất chợt giao với ánh mắt .
Chỉ trong thoáng chốc, liền dời mắt đi.
Tối hôm đó, bài hát trình diễn rất hay, tôi chẳng nghe rõ gì cả.
Vì khoảnh khắc ấy, tất cả dường như trở nên tĩnh lặng, tôi chỉ nghe tiếng tim mình đập rộn ràng.
Khi bước xuống sân khấu, rất nhiều ùa về phía hậu trường xin liên lạc, tôi cũng nằm trong số đó.
Lần đầu tiên trong 23 năm con ngoan ngoãn, đó có lẽ là chuyện can đảm nhất tôi từng .
Lộ Nghiễn không từ chối bất cứ ai, mỗi xin số WeChat hôm đó đều quét mã, bao gồm cả tôi.
Một năm sau, những theo đuổi như ong vỡ tổ đều lần lượt rút lui, chỉ còn tôi là kiên trì.
Không biết do thương , cảm hay gì khác, cuối cùng Lộ Nghiễn cũng chấp nhận mối quan hệ giữa chúng tôi, và tôi trở thành của , cho đến bây giờ.
Nhưng tôi biết rõ, những năm qua, Lộ Nghiễn chưa bao giờ thật sự thích tôi.
Hoặc có thể cũng thích tôi, chỉ thích sự hiểu chuyện, bao dung, và việc tôi chưa từng so đo.
Anh đã phản bội tôi rất nhiều lần, mỗi lần chỉ cần đưa ra một lý do tạm chấp nhận , tôi đều tha thứ cho .
Anh từng không ít lần rằng tôi không phải kiểu người thích, ở bên tôi chỉ vì tôi tốt với .
Thậm chí, còn rằng nếu một ngày nào đó tìm thấy đích thực, sẽ chia tay tôi.
Những năm qua, mối quan hệ này duy trì là nhờ tôi nhẫn nhịn mà thôi.
“Anh đã hứa với em sẽ không phản bội nữa.”
Giọng tôi khẽ khàng, chiếc tất lưới Paris bị xé nát trên sàn.
Trong mắt Lộ Nghiễn thoáng qua một chút chế giễu, không hề có ý định dỗ dành tôi.
“Nói chơi thôi mà em cũng tin à?”
Anh nhếch môi, ghé sát lại tôi, thổi làn khói bạc hà vào mặt tôi, đôi mắt chứa đầy vẻ khiêu khích:
“Chịu không nổi à?”
“Không chịu nổi thì chia tay đi.”
Anh đã câu này với tôi không biết bao nhiêu lần.
Và lần nào kết quả cũng là tôi ôm lấy , cầu xin đừng rời xa.
Thời gian trôi qua, cũng học cách nắm bắt tôi. Anh biết, chỉ cần câu đó, tôi sẽ không có cách nào phản kháng.
Tôi quay đầu: “Em mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
Lộ Nghiễn nắm lấy cổ tay tôi, đôi lông mày cao của khiến khuôn mặt khi không biểu cảm luôn mang một áp lực khó chịu.
“Chu Niệm, vừa đủ thôi.”
Tôi gạt tay ra, bước vào phòng.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa mạnh như trời sập.
Lộ Nghiễn bỏ đi.
Anh giận rồi, tôi biết.
Dù sao, trước giờ tôi luôn là người dỗ dành , nhường nhịn , chưa bao giờ như hôm nay, tỏ thái độ lạnh nhạt với .
Tôi lật người, mở điện thoại ra.
Trong nhóm gia đình, mẹ tôi gửi một tin nhắn, còn gắn thẻ tôi:
“Trước giờ mẹ chưa bao giờ thúc giục con, năm nay con đã 27 tuổi rồi, cũng đến lúc nghĩ đến chuyện kết hôn chứ?
Con trai của đồng nghiệp mẹ điều kiện tốt, mẹ thấy cũng ưa , kỳ nghỉ này con về nhà gặp thử đi.”
Tôi mở tin nhắn của sếp.
“Tiểu Chu, hiện tại chi nhánh công ty đang rất cần người. Với năng lực của em, chỉ phó trưởng phòng thì hơi thiệt thòi.
Em có hứng thú về chi nhánh trưởng phòng không? Mới đầu khai thác thị trường chắc chắn sẽ khó khăn, em tự cân nhắc nhé.”
Mẹ bảo tôi về quê để gặp mặt.
Công ty vừa mở chi nhánh ở thành phố quê tôi.
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, tôi hình như không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa.
Tôi thở dài. Thực ra tôi rất thích Lộ Nghiễn.
Anh ta đủ đẹp trai, thân hình đẹp, và chúng tôi trên giường rất hợp nhau.
Quan trọng nhất là, ta rất tệ.
Ở bên ta thật thoải mái, vì tôi không cần chịu trách nhiệm với ta, cũng không cần nghĩ đến tương lai của cả hai.
Khi mới đi , tôi mệt đến mức đầu óc quay cuồng, rất muốn tìm ai đó để xả stress. Nhưng tôi lại là người thích vẻ ngoài đẹp, tìm mãi không ai hợp ý, cho đến khi gặp Lộ Nghiễn.
Những năm tháng đẹp nhất của ta là dành cho tôi.
Trong thời gian tôi vì sự nghiệp mà kiệt sức, ta đã giúp tôi xả bớt căng thẳng bằng cơ thể của mình.
Dù ta không rõ ràng trong chuyện nam nữ, tôi từng nghe ta rất ý an toàn. Tất cả những người ta quen đều phải đưa ra giấy kiểm tra sức khỏe trong vòng ba ngày.
Tôi cũng tự bảo vệ bản thân, nên không lo lắng về bệnh tật.
Tìm một người đàn ông hoàn hảo như thế, e rằng sau này sẽ khó.
Nhưng không còn cách nào khác. Yêu đương là một chuyện, còn kết hôn và ổn định là chuyện khác.
Tôi thích Lộ Nghiễn.
Nhưng tôi cũng biết rất rõ, ta không phải một người đời tốt.
Bây giờ, đến lúc tôi phải đưa ra lựa chọn rồi.
2
Cả đêm hôm đó, Lộ Nghiễn không về.
Mấy ngày sau ta cũng không xuất hiện trước mặt tôi. Tin nhắn tôi gửi, cuộc gọi tôi gọi, ta không trả lời.
Khi tôi nhắn thêm lần nữa, chỉ nhận một dấu chấm than đỏ.
Anh ta đã chặn tôi, một kiểu chiến tranh lạnh quen thuộc.
Trước đây cũng có vài lần như , Lộ Nghiễn rất giỏi chiến tranh lạnh. Mỗi lần tôi đều phải hạ mình xin lỗi rất lâu, ta mới chịu đối xử tử tế với tôi.
Bạn thấy sao?