Tạm Biệt Mối Quan [...] – Chương 6

 

6

 

"Tống Thanh Ly, bậy gì ! Tôi với Giang Thanh trong sạch, tôi không cho phép bôi nhọ chúng tôi!"

 

"Trong sạch? Bôi nhọ? Thẩm Gia Minh, và Giang Thanh cũng đều hơn ba mươi tuổi rồi, đối với người đã có gia đình nên gì không nên gì, hai người không hiểu sao? Vượt quá giới hạn chính là vượt quá giới hạn, dám dám chịu không à? Giả vờ gì chứ? Không thấy ghê tởm sao? Còn mặt mũi chê tôi quê mùa, bẩn, tôi thấy người thực sự bẩn là với Giang Thanh thì có!"

 

"Tống Thanh Ly, im miệng! Dựa vào cái gì mà dám hết lần này đến lần khác sỉ nhục Giang Thanh!"

 

Thẩm Gia Minh vừa , liền cầm lấy một cái bát mì ném về phía tôi.

 

Tôi đang định né, lại bị bố mẹ chồng giữ chặt tay.

 

"Bốp!"

 

Cái bát đập vào đầu tôi, bật ra, rơi xuống sàn nhà và vỡ thành vô số mảnh.

 

Tôi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm chảy xuống từ trán.

 

Không biết từ lúc nào, con tôi đã bước ra khỏi phòng ngủ, lúc này đang đứng ở cửa, tôi chằm chằm.

 

Thấy máu, con bé vừa chạy về phía tôi, vừa bật khóc lớn: "Mấy người không bắt nạt mẹ tôi!"

 

"Cút vào phòng ngay!" Thẩm Gia Minh gào lên với con .

 

Thấy , tôi cũng điên lên.

 

Dùng hết sức, liên tiếp tát mấy cái vào mặt bố mẹ chồng, rồi mạnh chân đá vào đầu gối của họ.

 

Thoát khỏi sự khống chế của họ.

 

Tôi lật đổ bàn ăn, nhấc mặt bàn lên đập mạnh vào đầu Thẩm Gia Minh, rồi chạy về phía con .

 

Vừa nhanh tay lau đi máu trên trán, vừa bế con bé lên, chạy nhanh vài bước, xông vào phòng ngủ.

 

Bị đánh đến ngơ ngác, Thẩm Gia Minh ôm đầu chảy máu, chạy theo tôi, gào lên giận dữ:

 

"Tống Thanh Ly, đừng hòng trốn! Hôm nay nếu không đi xin lỗi, đừng mong yên thân!"

 

Con tôi tuy bị ta dọa sợ khóc òa, vẫn nằm trong lòng tôi, đối mặt với người bố đang đuổi theo sau chúng tôi, :

 

"Bố mà dám đánh mẹ tôi lần nữa, sau này lớn lên đi lính, tôi nhất định sẽ bắn c//hế//t ông!"

 

Nghe con , tôi muốn khóc cũng muốn .

 

Còn Thẩm Gia Minh thì giận dữ hơn: "Tống Thanh Ly, đây là đứa con dạy dỗ! Không có tí giáo dục nào! Dám những lời ngỗ nghịch, bất hiếu với bố nó như thế! Đưa nó đây, tôi phải dạy dỗ nó lại!"

 

Vừa , Thẩm Gia Minh định cướp con từ tay tôi.

 

Tôi đã đến cửa phòng ngủ, vội đẩy con đang khóc thảm vào trong phòng.

 

Khóa cửa lại, tôi xắn tay áo lên, lấy tư thế như khiêng hàng ngày thường, lao thẳng vào Thẩm Gia Minh: "Đồ tiện nam, có cha hiền mới có con hiếu thảo!"

 

Rồi tôi, cao 1m75, và ta, cao 1m8, lao vào nhau mà đánh.

 

Thẩm Gia Minh tuy là đàn ông, vóc dáng cao hơn tôi, cơ thể gầy yếu, không có cơ bắp rắn chắc như tôi việc chân tay nhiều năm, rất nhanh chóng rơi vào thế yếu.

 

Nhiều đồ đạc trong nhà bị tôi đập nát.

 

Hầu hết đều là tôi bỏ tiền ra mua.

 

Từ tủ lạnh, tivi màn hình phẳng.

 

Đến chén đĩa, cốc chén, bình hoa.

 

Trong lúc đó, bố mẹ chồng cũng muốn tham chiến.

 

Nhưng một người bị vấp vào quả chuối rơi từ trong tủ lạnh ra, người kia lại bị Thẩm Gia Minh vô ý ngã.

 

Hai người ngã dúi dụi, tím tái mặt mày, nằm bò ra sàn một lúc lâu không đứng lên nổi.

 

Trong lúc tôi chớp lấy cơ hội tát mấy cái vào mặt Thẩm Gia Minh, đang định đá vào hạ bộ ta.

 

Một bàn tay to túm lấy cổ áo sau của tôi, kéo mạnh về phía sau.

 

Tôi theo phản xạ bấu vào tay đó một cái.

 

Vừa định chửi lớn.

 

Nhưng quay lại thấy trang phục của đối phương, tôi đành hạ cờ rủ ngựa.

 

Sau đó, cả gia đình tôi bị cảnh sát đến cửa nhà không biết từ lúc nào, chứng kiến chúng tôi đánh nhau, bắt giữ.

 

Là hàng xóm đã báo cảnh sát.

 

Nói chúng tôi đêm hôm không đóng cửa, đánh nhau ầm ĩ, phiền hàng xóm.

 

—---

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...