4
Sau khi liếc Thẩm Gia Minh,
Tôi ôm chặt con vào lòng.
Hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con, ghé vào tai con thì thầm:
"Đồng Đồng, từ hôm nay chúng ta không cần bố nữa, không?"
"Thật không mẹ? Có thể như không?" Con reo lên vui mừng.
Nhưng khi thấy Giang Thanh và Thẩm Gia Minh về phía mình, con bé lại ngoan ngoãn ngồi lại vào lòng tôi.
Tôi xoa nhẹ mũi con, : "Thật đấy, có thể mà."
Nói xong, tôi bế con xuống xe.
Đến trước cửa xe của Thẩm Gia Minh.
Nhìn xuống người đang ngồi trên ghế lái, tôi khẽ và :
"Anh còn ngồi đây gì? Xuống xe đi mà xếp đồ lên xe giúp người ta đi chứ!"
Nghe tôi , Thẩm Gia Minh sững người.
Sau đó, như thể bỗng nhiên thấy lương tâm cắn rứt, ta móc điện thoại ra.
Bất chấp việc chỗ này phải xếp hàng đợi xe mất bốn mươi phút, ta với tôi:
"Anh sẽ gọi xe cho em."
Tôi còn chưa kịp đáp lời thì Giang Thanh đã chen ngang:
"Gia Minh, thôi đi, em đang vội về, không phiền nữa đâu, cứ đưa chị dâu về đi. Dù chị dâu không mang theo gì nhiều bế con đi xe cũng bất tiện thật. Anh thất hứa thì cứ thất hứa đi, dù sao về sau em cũng sẽ không bận tâm nữa."
"Sao có thể bỏ qua ? Đã là sẽ đưa về!"
Nghe Giang Thanh , Thẩm Gia Minh lập tức tắt màn hình điện thoại, mắt đỏ lên, ngẩng đầu ấy.
Giang Thanh bỏ qua, vẫn đứng bên cạnh xe, không có ý định rời đi.
Tôi hai người lúc này đang nhau, không biết là nhớ lại cảnh tượng quá khứ nào, khóe miệng khẽ nhếch:
"Thôi, để tôi và con đi cùng một xe . Gia Minh, cũng đừng giúp tôi gọi xe nữa, mau đi giúp người ta chuyển đồ đi."
Bị kéo ra khỏi ký ức, Thẩm Gia Minh ngơ ngác gật đầu với tôi, rồi đi về phía lề đường.
Giang Thanh có chút ngơ ngác, có lẽ không ngờ tôi không cãi nhau lớn với Thẩm Gia Minh.
Nhìn tôi một cái, ấy liền theo Thẩm Gia Minh đi về phía lề đường, nơi con đang đứng.
Tôi nhanh chóng đặt con lại ghế sau, thắt dây an toàn cho con, dặn con không mở cửa sổ khi xe chạy, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sau lại.
Sau đó tôi ngồi vào ghế lái, đóng cửa, khóa cửa, hạ kính cửa sổ bên phải xuống, người nghiêng ra ngoài cửa sổ bên phải, hướng về hai người đối diện lớn tiếng gọi: "Này, Thẩm Gia Minh, Giang Thanh."
Nghe thấy tôi gọi, hai người vừa xách đồ lên, ngơ ngác tôi.
Tôi quay lại với con : "Đồng Đồng, lấy tay bịt tai lại."
Con từ trước đến nay rất nghe lời tôi, liền lấy hai tay bịt chặt tai.
Tôi lại quay đầu hai người đối diện, giơ ngón giữa lên và hét lớn:
"Hai người là cặp đôi tra nam tiện nữ, một đôi cẩu nam nữ sống không có mặt mũi! Khinh!"
Sau đó vặn chìa khóa, chân nhấn ga, phóng đi.
—-----
Xe chạy một lúc.
Điện thoại của Thẩm Gia Minh gọi tới.
Tôi để nó rung , không nghe máy.
Dù gì bây giờ đối phương đang kích , tôi cũng không muốn trước mặt con cãi nhau với ta.
Về đến nhà, đúng tám giờ tối.
Bố mẹ của Thẩm Gia Minh đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Do bố mẹ Thẩm Gia Minh hai năm gần đây thường xuyên đau ốm.
Đầu năm nay kinh tế chúng tôi khấm khá hơn.
Tôi đã trả lại căn hộ một phòng ngủ cũ, một căn hai phòng ngủ một phòng khách, đón ông bà từ quê lên ở cùng.
Thấy tôi và con về, họ không thèm ngẩng đầu, tượng trưng hỏi bệnh đã khỏi chưa, rồi giục tôi đi nấu cơm tối.
Lần này, tôi không thèm để ý đến họ, đi thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc của tôi và con .
Tôi không thích bố mẹ của Thẩm Gia Minh.
Qua thời gian sống chung, tôi phát hiện họ không thích con tôi.
Không chỉ lạnh lùng với con tôi, họ còn ngày ngày giục tôi sinh con thứ hai, thỉnh thoảng lại buông lời bóng gió:
"Công ty của Gia Minh sau này vẫn phải con trai thừa kế."
Trước kia vì Thẩm Gia Minh, tôi tôn trọng họ, không so đo.
Nhưng bây giờ, tôi không cần phải nhịn nữa…
Bạn thấy sao?